MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 43 Thuyền rồng vàng

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 43  Thuyền rồng vàng Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 43 Thuyền rồng vàng   Chương 43  Thuyền rồng vàng I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 7:59 pm

Dì Zelda thất kinh.
“Chìa khoá đâu rồi? Dì không tìm thấy chìa khoá! Ồ, đây rồi”
Với đôi bàn tay run lẩy bẩy, dì rút chìa khoá ra khỏi một trong những cái túi đầy mảnh vá của mình và mở cửa buồng cất đèn lồng. Dì lấy ra một chiếc và đưa cho Con Trai 412.
“Cháu biết phải đi đâu rồi đấy, đúng không?” Dì Zelda hỏi. “Cửa sập trong buồng chứa thuốc?”
Con Trai 412 gật đầu.
“Đi xuống đường hầm. Mấy đứa sẽ an toàn ở đó.Sẽ không ai tìm ra các con đâu. Ta sẽ làm cửa sập Biến mất.”
“Nhưng dì không đi cùng tụi con sao?” Jenna hỏi lại dì Zelda.
“Không,” dì nói thật khẽ. “Boggart đang ốm nặng.dì sợ chú ấy sẽ không chịu nổi nếu dì chuyển chú ấy. Đừng lo cho dì. Dì không phải là người chúng muốn đâu. Ồ, cầm lấy, Jenna. Con hãy cho cả nó đi cùng nữa”
Dì Zelda móc con Bọ Lá chắn của jenna ra khỏi một cái túi khác của mình và trao con bọ cuộn tròn cho cô bé. Jenna đút con bọ vào túi áo khoác.
“Nào, đi đi”
Con Trai 412 do dự, và một ngoằn chớp khác làm rạn nứt không gian.
“Đi!” Dì Zelda quát, quay quay hai cánh tay như một chiếc cối xay gió phát cuồng. “Mau!”
Con Trai 412 mở cửa sập trong buồng chứa thuốc ra và giơ chiếc đèn lồng lên cao, bàn tay nó hơi run run, trong khi Jenna bò xuống thang. Nicko còn lần chần, tự hỏi Maxie đang ở đâu. Nó biết con chó săn sói đó ghét bão biết chừng nào, và nó muốn mang con chó cùng đi với mình.
“Maxie” nó gọi lớn. “Maxie à!”
Từ bên dưới tấm thảm vọng lên một tiếng tru yếu ớt của con chó săn sói đáp lại.
Con Trai 412 đã xuống được nửa cái thang.
“Đi thôi,” nó giục Nicko. Nicko đang bận vật lộn với con chó săn sói cứng đầu, quyết từ chối chui ra khỏi nơi mà nó cho là an toàn nhất thế giới. Dưới tấm thảm lò sưởi.
“Lẹ lên” Con Trai 412 nôn nóng giục tiếp, đầu nó nhô trở lên cửa sập. Con Trai 412 chịu, không hiểu được Nicko thấy gì hay ở cái đống lông bốc mùi đó.
Nicko túm chặt chiéc khăn quàng hoa chấm quấn quanh cổ Maxie. Nó cố kéo con chó đang sợ chết khiếp ra khỏ tấm thảm và lôi con chó quan sàn nhà. Những móng vuốt của Maxie cạ xuống những phiến đá lát sàn thành âm thanh nghe nổi da gà, và khi Nicko đẩy con chó vào buồng chứa thuốc tối mò, nó tru lên thảm thiết. Maxie biết chắc hẳn mình đã làm gì xấu xa ghê lắm nên mới đáng bị như vậy. Nó tự hỏi mình đã làm gì vậy kìa. Mà sau lúc làm việc đó mình không thấy thích thú gì cả.
Trong tình trạng lông lá tơi bời và dãi nhiều ròng ròng, Maxie rơi qua cửa sập và đáp xuống Con Trai 412, hất văng chiếc đèn lồng ra khỏi thay thằng nhỏ, chiếc đèn tắt và lăn lông lốc xuống đoạn dốc.
“Này, coi mày vừa mới làm gì hả,” Con Trai 412 đang cáu kỉnh nói với con chó thì Nicko đụng nó ở cuối cái thang gỗ.
“Cái gì?” Nicko hỏi. “Tôi vừa mới làm gì?”
“Không phải anh. Mà là nó. Mất đèn lồng rồi.”
“ôi, tụi mình sẽ tìm thấy mấy hồi. Đừng lo. Bây giờ thì an toàn rồi.” Nicko xốc Maxie đứng dậy, lập tức con chó săn sói trượt xuống đoạn dốc phủ cát, móng vuốt của nó cạ vào nền đá bên dưới lớp cát, kéo theo Nicko trượt cùng. Cả hai trôi tuột xuống con dốc đứng, và dừng lại thành một đống lộn xộn ở dưới chân những bậc thang.
“Ối!” Nicko reo lên. “Tìm thấy đèn lồng rồi này.”
“Tốt”
Con Trai 412 cạu quọ. Nó nhặt đèn lồng lên, tức thì chiếc đèn bừng sáng trở lại, và soi tỏ những bức tường cẩm thạch trơn láng của mật đạo.
“Lại những bức tranh đó nữa kìa,” Jenna nói. “Tuyệt không?”
:Sao mà ai cũng uống đây rồi còn mỗi tôi thì chưa vậy?” Nicko phàn nàn. “Chả ai thèm hỏi xem tôi có thích ngắm mấy bức tranh này hay không. Ê, nhìn coi, có một con thuyền ở trong bức này này.”
“Tụi này biết rồi” Con Trai 412 cộc cằn đáp. Nó đặt đèn lồng xuống và ngồi bệt xuống sàn. Nó cảm thấy mệt và ước gì Nicko im lặng cho. Nhưng Nicko đang rất hứng thú với đường hầm.
“Dưới này kỳ diệu thật”, Nicko trầm trồ, ngó chăm chăm vào những dãy chữ tượng hình trải dọc thoe bức tường mà chúng có thể thấy trong ánh sáng lung linh của chiếc đèn lồng.
“Em biết,” Jenna nói. “Nhìn này, em thích bức này. Vòng tròn có một con rồng ở bên trong”
Cô bé miết bàn tay lên cái hình nhỏ màu vàng và xanh da trời được khắc vào bức tường cẩm thạch. Đột nhiên cô bé cảm thất mặt đất bắt đầu rung chuyển. Con Trai 412 nhảy bật dậy.
“Gì thế?” Nó nuốt nước miếng khan.
Một tiếng rầm, ngân dài, truyền xung động lên bàn chân chúng và dội vào không trung.
“Nó chuyển động!” Jenna há hốc miệng. “Tường hầm đang di chuyển kìa”
Một vách tường đường hầm đang tách ra, chầm chậm lùi về sau, để lại một không gian rộng trước mặt chúng. Con Trai 412 nâng cao chiếc đèn lồng. Chiếc đèn lồng toả ra một thứ ánh sáng trắng rực rỡ và chiếu rõ, trước vẻ sửng sốt của bọn trẻ, một ngôi đền La Mã ngầm và rộng lớn trải ra trước mắt. Bên dưới bàn chân bọn trẻ giờ đây là một nền nhà được khảm dát phức tạp, với những cột trụ tròn khổng lồ bằng cẩm thạch vươn cao lên, khuất vào bóng tối. Nhưng đó chưa phải là tất cả.
“Ồồ”
“Úi”
“Hú ú,” Nicko huýt sáo.
Chó Maxie ngồi xuống và thở phà phà ra những đám mây hơi thở chó đầy kính cẩn vào bầu không khí lạnh buốt.
Ở giữa ngôi đền, dựng trên nền nhà khảm khắc là một con thuềyn đẹp nhất chưa từng thấy.
Chiếc thuyền rồng bằng vàng của Hotep-Ra.
Cái đầu khổng lồ màu vàng chói và xanh lá cây của con rồng nghênh vút lên từ mũi thuyền, cổ rồng cong duyên dáng như cổ một con thiên nga khổng lồ. Phần thân rồng là một con thuyền rộng lớn, không mái che, với thân tàu làm bằng gỗ vàng láng mướt. Xếp gọng ghẽ, xoãi ra sau dọc theo bên ngoìa thân tàu là đôi cánh rồng - những nếp gấp thật lớn óng ánh màu xanh lá cây sáng rực lên khi vô số chiếc vảy màu xanh lá bắt ánh sáng từ chiếc đèn lồng. Và ở đuôi chiếc thuyền rồng, cái đuôi xanh lá cây cong vút vào bóng tối của ngôi đền. Phần gai rồng ở chóp đuôi gần như chìm khuất hẳn trong bóng tối mờ ảo.
“Làm thế nào mà cái đó lại ở đây?” Nicko thở gấp.
“Đắm tàu!” Con Trai 412 nói.
Jenna và Nicko nhìn Con Trai 412 sửng sốt.
“Sao bạn biết?” Chúng đồng thanh hỏi.
“tôi đã đọc về nó trong cuốn Một Trăm Truyền Thuyết Kỳ Lạ Và Bí Ẩn Dành cho Những Cậu Bé Buồn Chán. Dì Zelda cho tôi mượn. Nhưng tôi nghĩ nó chỉ là một truyền thuyết. Không bao giờ nghĩ Thuyền Rồng lại có thật. Hoặc nghĩ nó ở đây”
“Chuyện như thế nào?” Jenna hỏi, bị mê hoặc bởi con thuyền và có cảm giác lạ lùng như thể trước kia mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
“Đó là thuyền rồng cảu Hotep-Ra. Truyền thuyết kể rằng ngài là pháp sư đã xây dựng nên Tháp Pháp sư”
“Đúng rồi,” Jenna gật. “Bà Marcia đã kể với mình như vậy.”
“Ồ. Vậy là bạn cũng biết. Câu chuyện kể rằng Hotep-Ra là một pháp sư hùng mạnh ở Vương Quốc Xa Xôi và ngài có một con rồng. Nhưng có biến cố gì đó xảy ra và ngài phải vội vã ra đi. Vì vậy con rồng tự nguyện biến thành con thuyền của ngài, và đưa ngài an toàn đến một vùng đất mới”
“Vậy con thuyền đó là… hoặc đã là… mọt con rồng thật ư?” Jenna thì thầm, sợ con thuyền có thể nghe thấy mình nói.
“Tôi nghĩ vậy,” Con Trai 412 nói.
“Nửa thuyền, nửa rồng,” Nicko lầm bầm. “Quái lạ. Nhưng sao nó lại ở đây?”
“Nó bị đắm do những tảng đá ở gần ngọn hải đăng của bến cảng,” con Trai 412 nói. “Hotep-Ra kéo nó vào đầm lầy, đưa nó lên khỏi mặt nước, vào trong một ngoi đền La Mã mà nghìa tìm thấy ở trên một hòn đảo thiêng. Ngià bắt đầu sửa chữa con thuyền, nhưng ngài không thể tìm được một thợ đóng thuyền giỏi nào tại bến cảng. Nơi ấy vào thời điểm đó còn rất hoang sơ”
“Giờ vẫn vậy” Nicko càu nhàu, “và họ cũng chẳng khá hơn trong việc đóng tàu. Nếu ai muốn tìm một thợ đóng thuyền đúng nghĩ hãy theo hướng thượng nguồn mà đến Lâu đài. Tất cả mọi người đều biết điều đó”
“À, đó cũng là điều người ta mách cho Hotep-Ra” Con Trai 412 nói. “Nhưng khi người đàn ông ăn mặc kỳ lạ này xuất hiện ở Lâu đìa và tự nhận mình là một pháp sư, thì tất cả mọi người đều cười nhạo ngài và khôgn tin những câu chuyện cảu ngài về con thuyền rồng kỳ diệu. Cho đên smột ngày nọ, con gái của Nữ hoàng bị ốm nặg, và ngài cứu sống Công chúa. Nữ hoàng quá cảm kích đến nỗi giúp ngài xây dựng Tháp Pháp sư. Một mùa hè kia, ngài đưa Người và con gái Người đến Đầm Cỏ thô để ngắm chiếc thuyền rồng. Và họ thấy thích con thuyền ngay. Sau đó Hotep-Ra đã có đủ thợ đóng thuyền làm việc khi ngài muốn, và vì Nữ hoàng yêu con thuyền, và Người cũng mến Hotep-Ra, nên mỗi mùa hè Người vẫn hay dẫn con gái ra đầm lầy để xem công việc tiến triển như thế nào. Chuyện kể rằng đến nay Nữ hoàng vẫn làm điều đó. Ồ…ờ…ờ… không còn đến nữa, tất nhiên.”
Một sự im lặng.
“Xin lỗi, tôi vô ý” Con Trai 412 lí nhí.
“Không sao,” Jenna nói, có phần hơi quá vui.
Nicko lại gần con thuyền và thành thạo lướt bàn tay lên mặt gỗ rát vàng rực của thân thuyền.
“Sửa thật hoàn hào,” nó xuýt xoa. “Đúng là thợ biết việc. Thật tiếc là khôgn ai lái nó từ đó đến giờ. Đẹp quá chừng”
Nó băt đầu leo lên một cái thang gỗ cũ kỹ, dựng tựa vào thân thuyền.
“Này, đừng có đứng đó chứ, hai đứa. Đến đây tham quan nào!”
Bên trong con thuyền không giống như bất kỳ con thuyền nào bọ chúng từng thấy. Nó được sơn bằng màu xanh da trời pha ngọc đậm, với hàng trăm chữ tượng hình được khắc và dát vàng dọc theo khoang thuyền.
“Cái rương cũ trong phòng bà Marcia ở trên tháp cũng có cùng loại chữ viết như ở đây” Con Trai 412 nói khi đi thơ thẩn trên boong thuyền, miết ngón tay dọc theo vách gỗ bóng loáng.
“Thật à?” Jenna hồ nghi. Theo nưh cô bé nhớ thì Con Trai 412 đã nhắm mắt hầu như suốt thời gian nó ở trong Tháp Pháp sư mà.
“Tôi thấy nó khi Ám Sát binh bước vào. Bây giờ tôi vẫn có thể thấy nó trong đầu mình,” Con Trai 412 nói, nó thường nhức đàu vì cái hình ảnh ký ức về khoảng thời gian bất hạnh nhất đời mình.
Chúng đi dọc theo khoang thuyền rồng, bước qua những cuộn dây thừng xanh lá cây, những đầu cọc và sợi xích vàng, những đong kê và dây leo bạc, và nhữgn chữ viết tượng hình vô tận. Chúng đi qua một buồng nhro có cảnh cửa đôi màu xanh dương đậm đóng chặt và mang biểu tượng con rồng giốgn với con rồng gắn trong một khung hình ô van mà chúng đã nhìn thấy trên cánh cửa trong đường hầm. Thế nhưng, không đứa nào đủ can đảm mửo cánh cửa đó xem có gì bên dưới. Chung srón rén đi qua, và cuối cùng tiến đến đuôi thuyền.
Cái đuôi của con rồng.
Chiếc đuôi đồ sộ uốn vòng cung cao ngất trên cao, biến mất vào bóng tối lờ mờ và khiến bọn trẻ cảm thấy mình thật nhỏ bé và mong manh. Chỉ cần thuyền rồng quất cái đuôi xuống đầu chúng, và thế là xong, Con Trai 412 rùng mình nghĩ.
Chó Maxie đã trở nên khuất phục hoàn toàn và đang ngoan ngoãn bước đằng sau Nicko, đuôi nó cụp hẳn xuốgn giữa hai chân sau. Có lẽ nó vẫn còn có cảm giác là mình đã làm cái gì đó rất sai trái, và ở trên thuềyn rồng cũng khôgn làm nó cảm thấy káh hơn chút nào.
Nicko đứng ở đuôi thuyền, phóng con mắt nhà nghề tới bánh lái. Thật là hợp ý nó. Đó là một khối gỗ đào hoa tâm cong, láng, thanh nhã, được đẽo gọt tinh xảo đến nỗi vừa khít bàn tay như thể nó đã quen từ lâu.
Nicko quyết định hướng dẫn cho Con Trai 412 cách lái thuyền.
“Nhìn đây, cậu giữ nó như thế này này,” Nicko chỉ dẫn, nắm lấy bánh lái, “rồi sau đó, đẩy nó sang phải nếu cạu muốn thuyền sang trái, và kéo nó về bên trái nếu cậu muốn rẽ sang phải. Dễ ợt”
“Nghe chẳng dễ chút nào,” Con Trai 412 hoài nghi. “Tôi thấy cứ như bẻ từ sau ra trước”
“Nhìn đây, thế này này,” Nicko đẩy bánh lái qua phải. Nó di chuyển êm ru, xoay cả cái khối đồ sộ ở đuôi thuềyn về hướng ngược lại.
Con Trai 412 nhìn qua bên mạn thuyền.
“Ồ, nó đi thật kìa” nó thán phục. “Ra là vậy.”
“Cậu thử đi,” Nicko nói. “Tự giữ nó thì sẽ hiểu rõ hơn”
Con Trai 412 nắm lấy bánh lái bằng tay phải và đứng bên cạnh banh lái như Nicko chỉ dẫn.
Đuôi con rồng bỗng quẫy mạnh.
Con Trai 412 giật mình:
“gì vậy?”
“Không có gì,” Nicko nói. “Xem này, cứ đẩy nó ra xa, như vầy này…”
Trong khi Nicko đang làm điều mà nó thích làm nhất – nói cho ai đó biết về việc thuyền bè hoạt động như thế nào – Jenna đã đi tha thẩn lên phía mũi thuyền để ngắm cái đầu rồng vàng lộng lẫy. Cô bé nhì chăm chú vào đầu rồng và chợt thắc mắc tại sao mắt của nó lại nhắm. Nếu mình có một chiếc thuyền đẹp tuyệt như thế này, Jenna nghĩ, thì mình sẽ dùng hai viên ngọc lục bảo thật lớn để làm mắt rồng. Chỉ có thế mới xứng đáng với con rồng. Và rồi, như có gì đó thôi thúc, cô bé quàng tay ôm lấy cái cổ xanh lá cây bóng mịn của con rồng và áp đầu mình vào đó. Cái cổ mang lại cảm giác êm mượt và ấm lạ thường.
Một cái rùng mình do nhận ra người quen truyền khắp con rồng từ cú chạm của Jenna. Những ký ức xa xăm ùa về với chiếc thuyền rồng…
Những ngày dài nằm bảo dưỡng sau tai nạn khủng khiếp. Hotep-Ra đưa Nữ hoàng trẻ tuổi xinhd dẹp từ Lâu đài đến thăm thuyền vào ngày Hạ chí. Ngày kéo thành tháng; tháng kéo thành năm khi thuyền rồng phải nằm dưới sàn ngôi đền và chậm chạp - thật quá chậm chạp - được những người thợ đóng thuyền của Hotep-Ra lắp ráp lại. Cứ vào Hạ chí hàng năm, Nữ hoàng - giờ đây đi cùng con gái mới sinh của mình - lại đến thăm chiếc thuyền rồng. Nhiều năm trôi qua mà đám thợ vẫn chưa hoàn thành. Rồi những tháng cô đơn bất tận khi những ngườii thợ biến mất và để chiếc thuyền lại một mình. Hotep-Ra càng ngày càng già yếu, và cúôi cùng khi con thuềyn khôi phục lại được dáng vẻ huy hoàng của nó ngày xưa, thì Hotep-Ra rqua yếu đến nỗi không thể gặp con thuyền được. Ngài ra lệnh bao phủ ngôi đền lại bằng một khối đất đá khổng khồ để bảo vệ thuyền cho đén ngày mà con thuyền sẽ lại được cần đến, và thế là, con thuyền chìm vào bóng tối.
Nhưng Nữ hoàng khôgn quên những gì Hotep-Ra đã nói với Người - rằng Người phải đến thăm thuyền rồng vào ngày Hạ chí mỗi năm. Mùa hè nào Người cũng đến hòn đảo. Người ra lệnh cho dựng một ngôi nhà tranh đơn sơ để Người cũng những người theo hầu tá túc, và cứ vào ngày Hạ chí hàng năm, Người lại thắp mọt ngọn đèn lồng, đi xuống ngôi đền thăm con thuyền mà Người yêu mến. Bao năm trôi qua, những nữ hoàng kế vị vẫn đi thăm thuyền rồng vào ngày Hạ chí, không ai còn biết lý do tại sao, nhưng Người làm thế vì mẹ của Người đã làm như vậy trước đó, và vì tân Nữ hoàng nào cũng lớn lên với tình yêu con thuyền rồng. Thuyền rồng cũng yêu tất cả những Nữ hoàng đến thăm mình, và mặc dù mỗi người mỗi khác nhau về tính cách, nhưng họ đều có cùng một cách âu yếm đặc biệt và dịu dàng, giống như cái vuốt ve này.
Vậy là nhiều thế kỷ đã troi qua. Chuyến viếng thăm vào ngày Hạ chí của Nữ hoàng trở thành một truyền thống bí mật, được canh giữ bởi một Phù thuỷ Thiện được chọn, bà sống trong ngôi nhà tranh, giữ bí mật của thuyền rồng và thắp đèn lồng để giúp rồng vượt qua những ngày tháng cô đơn. Con rồng ngủ mơ màng từ nhiều thế kỷ trước, bị chôn giấu dưới hòn đảo này, hy vọng một ngày được giải phóng, và chờ đợi từng ngày Hạ chí nhiệm màu, khi đích thân Nữ hoàng cẩm đèn lồng đến và tỏ lòng tôn kính của Người.
Cho đến một ngày Hạ chí cách đây mười năm thì Nữ hoàng không đến nữa. Rồng đâu khổ vì lo lắng, nưhgn cũng chẳng thấy ai làm điều gì tiếp theo. Dì Zelda giữ ngôi nhà tranh luôn sẵn sàng đón tiếp Nữ hoàng đến viếng thăm, nếu như Người có đến, và rồng đa chờ đợi suốt từ đấy, tinh thần rồng được nâng đỡ nhờ những chuyến thăm hỏi hàng ngày của di fZelda với một chiếc đèn lồng mới thắp. Nhưng mà đièu mà rồng thật sự chờ đợi chính là thời khắc mà một Nữ hoàng lại choàng cánh tay Người ôm lấy cổ mình.
Như Người vừa mới làm điều đó.
Con rồng mở mắt sững sờ. Còn Jenna thì há hốc miệng. chắc hẳn là mình đang mơ, cô bé nghĩ. Đôi mắt rồng đúng là màu xanh lá cây, hệt như cô bé tưởng tượng nhưng chúng không phải là ngọc lục bảo. Chúng là đôi mắt rồng tậht, sống động và đang nhìn. Jenna buông cổ con rồng ra và bước lùi lại, và đôi mắt rồng dõi theo chuyển động của cô bé, nhìn thật lâu vào Nữ hoàng mới. Cô ấy trẻ quá, rồng nghĩ, nhưng chẳng tệ tí nào. Rồng cúi đầu chào đầy tôn kính.
Từ đuôi thuyền, Con Trai 412 thấy rồng cúi đầu, và nó biết mình không hề tưởng tượng. Và có một thứ khác nữa nó cũng không hề tưởng tượng. Đó là tiếng nước rùng rùng lao tới.
“Nhìn kìa!” Nicko hét lớn.
Một lỗ hổng hẹp đen ngòm vừa xuất hiện trên bức tường giữa hai cây cột cẩm thạch chống đỡ mái đền. Một dòng nước nhỏ bắt đầu ùa vào thật kỳ dị qua chỗ hởn như thể một cái nắp cống vừa bị nạy ra. Dòng nước nhanh chóng biến thành một dòng suối, với lỗ hổng càng lúc càng nứt rộng ra hơn. Sàn đá khảm dát của ngôi đền nhanh chóng ngập tràn nước, và dóng suối tuôn vào trở thành mọt dòng thác lũ.
Với một tiếng gầm như sấm, bờ đất bên ngoài sụp xuống, và bức tường giữa hai cây cột đổ sụp theo. Một dòng sông đầy bùn với nước tràn vào hang, khuấy cuộn xung quanh thuyền rồng, nâng con thuyền lên và choa lắ thuyền hết bên này đến bên kia, cho đến khi chiếc thuyền đột nhiên nổi hẳn.
“Thuyền nổi kìa!” Nicko reo lên khoái chí.
Jenna nhìn trân trân từ mũi thuyền xuống dòng nước xoáy cuộn dưới chân cùng chiếc thang gỗ nhỏ ngập trong lũ và bị cuốn đi. Xa tuốt trên cao, Jenna bỗng cảm thấy có cái gì đò chuyển động: chậm rãi và đau đớn, với cả cổ cứng đờ vì bao nhiêu năm chờ đợi, con rồng quay đầu để xem rốt cuộc ai đang điều khiển bánh lái. Nó dừng đôi mắt xanh lá cây đậm lên Chủ Soái mới của mình, một thân hình bé nhỏ đến ngạc nhiên trong chiếc mũ đỏ. Cậu ta trông chẳng giống gì với Chủ Soái trước kia của nó, Hotep-Ra; chẳng giốgn gì với người đan fông ngăm đen, quắc thước; sợi thắt lưng nạm vàng và bạch kim cảu ngài loé sáng trong ánh mặt trời chiếu xuống những con sóng, và chiếc áo chùng đỏ tía của ngài bay phần phật trong gió khi ọ cùng lướt vun vút trên đại dương. Nhưng rồng nhận ra điều quan trọng trết hết thảy: bàn tay một lần nữa nắm lấy bánh lái kia chính là Pháp thuật.
Đã đến lúc lao ra biển rộng một lần nữa.
Con rồng ngẩng đầu lên, và đôi cánh khổng lồ, vốn được xếp xuôi hai bên mạn thuyền, bắt đầu bung ra. Lần đầu tiên sau hàng trăm năm, nó đã có thể thấy trước mặt mình biển nước mênh mông.
Chó Maxie gầm gừ, lông gáy dựng ngược cả lên.
Con thuyền bắt đầu di chuyển.
“Bạn đang làm gì vậy?” Jenna quát Con Trai 412.
Con Trai 412 lắc đầu. Nó chẳng làm gì cả. Đó là tự con thuyền chuyển động đấy chứ.
“Buông ra!” Jenna quát Con trai 412 át tiếng bão bên ngoài. “Buông bánh lái ra. Chính bạn làm cho việc này xảy ra. Buông ra!”
Nhưng Con Trai 412 không buông. Có cái gì đó giữ chặt bàn tay nó vào bánh lái, điều khiển thuyền rồng khi thuyền bắt đầu di chuyển qua giữa hai cột trụ cẩm thạch, mang trên mình nó một thủ thủ đoàn mới: Jenna, Nicko, Con Trai 412 và chó Maxie.
Khi chiếc đuổi gai của cỏn ồng quét phăng những ranh giới của ngôi đền, một tiếng rú lớn phát ra ở cả hai bên mạn thuyền. Con rồng đang nâng đôi cánh của nó lên, xoãi căng và xoè rộng từng cánh ra như một bàn tay có màng khổng lồ duỗi những ngón tay dài gồ xương, kêu răng rắc và rên rỉ khi làn da giống như thật được kéo căng. Thuỷ thủ đoàn của thuyền rồng nhìn trân trối vào bầu trời đêm, bị hớp hồn trước cảnh đôi cánh khổgn lồ cao ngất ở phía trên con thuyền tựa hồ như hai cánh buồm vĩ đại màu xanh lá.
Đầu rògn nhô vào màn đêm, lỗ mũi nở phập phồng, thưởng thức cái mùi mà nó đã mơ ước suốt những năm chờ đợi. Mùi của biển.
Cuối cùng con rồng đã được tự do.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 43 Thuyền rồng vàng
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 12 Thuyền Muriel
» Chương VI: Con ma cà rồng mặc pajamas
» Chương 14
» Chương 30
» Chương 15

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến