MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 48. Bữa ăn tối cho học trò

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

48. Bữa ăn tối cho học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: 48. Bữa ăn tối cho học trò   48. Bữa ăn tối cho học trò I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 8:04 pm

Thật không dễ dàng để đem thằng bé Đồ Đệ sống lại. Nhưng dì Zelda đã làm được. Những giọt thuốc Xổ mạnh và Cực Khẩn cấp do dì bào chế đã có chút công hiệu, nhưng không được lâu – chẳng mấy chốc thằng bé Đồ Đệ bắt đầu tuột đi. Chính lúc đó dì quyết định rằng chỉ có một thứ duy nhất cho nó: Điện Tăng lực.
Phép Điện Tăng lực đúng là một canh bạc, bởi vì dì Zelda chế biến thuốc này dựa theo một công thức Hắc ám mà dì tìm thấy trong gác xép lúc mới chuyển về. Dì không biết phần Hắc ám của thuốc có tác dụng như thế nào, nhưng có điều gì đó mách bảo dì rằng đây đúng là món thuốc cần dùng đến. Có dính líu tới Hắc ám. Hơi hơi run tay, dì Zelda vặn nắp hũ ra. Một tia sáng chói lói màu trắng xanh phọt ra khỏi cái lọ thủy tinh nhỏ xíu xíu màu nâu và suýt chút nữa làm mù mắt dì. Dì Zelda đợi cho đến khi những chấm sáng biến mất khỏi mắt, sau đó mới cẩn thận nhỏ một tí xíu chất đặc quánh màu xanh da trời có tác dụng như điện giật vào lưỡi thằng bé Đồ Đệ. Dì đan những ngón tay vào nhau, điều mà một Phù thủy Thiện chẳng mấy khi làm, và nín thở. Trong một phút. Đột nhiên thằng bé Đồ Đệ ngồi dậy, nhìn thẳng vào dì bằng cặp mắt mở lớn đến nỗi dì gần như không thấy gì ngoài tròng trắng, hít một hơi sườn sượt thật lớn và rồi nằm ạch trở xuống đống rơm, co quắp người lại và chìm vào giấc ngủ.
Điện Tăng lực đã có tác dụng, nhưng dì Zelda biết vẫn còn việc phải làm trước khi thằng bé có thể hồi phục hoàn toàn. Dì phải Giải thoát nó khỏi sự kềm kẹp của Chủ Nhân nó. Và vì thế dì đã ngồi bên ao vịt, và khi mặt trời lặn rồi mặt trăng tròn vành vạnh màu cam sẫm hiện ra ở đường chân trời bao la của Đầm Cỏ Thô, dì Zelda một mình bói quả cầu thủy tinh. Có một hay hai điều dì muốn biết.
Màn đêm phủ xuống và mặt trăng đã nhô cao trên bầu trời. Dì Zelda chầm chậm bước về nhà, bỏ lại Đồ Đệ trong giấc ngủ sâu. Dì biết nó cần ngủ nhiều ngày mới có thể được di chuyển khỏi chòi vịt. Dì Zelda cũng biết nó sẽ ở lại với dì một thời gian lâu hơn nữa. Dì sẽ có một kẻ đi lạc khác để mà chăm sóc, bởi vì Con Trai 412 đã hồi phục rất tốt rồi.
Đôi mắt xanh da trời của dì sáng quắc trong đêm tối, dì Zelda rón rén đi từng bước dọc theo lối mòn của Xéo Mương, tâm trí bị choán hết bởi những hình ảnh mà dì vừa thấy trong ao vịt, cố gắng hiểu ý nghĩa của chúng. Mải suy nghĩ đến nối dì không hề ngước nhìn lên cho mãi đến khi về gần tới bến đáp ở phía trước ngồi nhà tranh. Dì chẳng hài lòng chút nào với quang cảnh đập vào mắt dì.
Xéo Mương, dì Zelda cáu kỉnh nghĩ, giờ là một đống hỗn độn. Có quá nhiều thuyền bè chen chúc nhau ở nơi này. Như thể mùi tanh tưởi của xuồng Thợ Săn và vẻ tồi tàn cũ nát của xuồng Muriel Hai là chưa đủ tồi tệ không bằng, mà bây giờ, đậu ở phía bên kia cây cầu, lại có thêm một chiếc thuyền đánh cá ọp ẹp xưa cũ đang chứa một con ma cũng già lọm khọm không kém.
Dì Zelda bước đều bước tới chỗ con mà và nói với ông ta thật lớn và thật chậm rãi, bằng giọng nói mà dì luôn sử dụng khi nói chuyện với ma. Nhất là những con ma già. Con ma già này lịch sự một cách đặc biệt với dì Zelda, cho rằng di vừa mới đánh thức mình dậy bằng một câu hỏi rất thô lỗi.
“Không, thưa bà,” ông nói một cách từ tốn. “Tôi xin lỗi vì đã làm bà thất vọng. Tôi không phải là một trong những thủy thủ già ghê gớm rời khỏi con tàu ma quyar kia đâu. Tôi là… ừm, hay nói một cách chính xác hơn, tôi từng là Alther Mella, Pháp sư Tối thượng. Rất hân hạnh phục vụ, thưa bà.”
“Thật sao?” Dì Zelda hỏi. “Trông ông không giống như tôi hình dung chút xíu nào.”
“Tôi coi đó như một lời ca tụng,” ngài Alther nói một cách nho nhã. “Thật xin thứ lỗi cho sự thô thiển của tôi khi không bước ra khỏi thuyền để nghênh chào bà, nhưng tôi phải ở lại trên con thuyền cũ yêu dấu Molly của mình, nếu không tôi sẽ bị Hoàn trả. Nhưng thật là vinh hạnh khi được gặp bà, thưa bà. Tôi đoán rằng bà là Zelda Heap.”
“Dì Zelda!” Silas gọi với ra từ ngôi nhà tranh.
Dì Zelda ngẩng nhìn về phía mái tranh, hoang mang quá đỗi. Tất cả mọi đèn lồng và nến đang thắp sáng, và có vẻ như ở trong đó đầy người.
“Silas?” Dì hét lớn. “Anh đang làm gì ở đó vậy, hả?”
“Đứng nguyên đó,” Silas thét om. “Đừng vô. Chúng tôi sẽ ra ngay!” Đoạn ông biến mất vào ngôi nhà tranh, và dì Zelda nghe tiếng ông oang oang:
“Không, Marcia, tôi đã bảo gì ấy ở ngoài rồi. Chắc dì Zelda không mơ đến chuyện can thiệp vào đôi. Không, tôi không biết còn bắp cải không. Nhưng sao cô lại muốn tới mười cây vậy chứ?”
Dì Zelda quay lại ngài Alther, đang ngồi thư thả ở đằng mũi của chiếc thuyền đánh cá:
“Tại sao tôi lại không vô đó được?” Dì hỏi sẵng. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Silas tới đây bằng cách nào?”
“Đó là một câu chuyện dài, Zelda à.” Con ma nói.
“Ông nên kể cho tôi nghe đi,” dì Zelda nói, “bởi vì tôi nghĩ không ai thèm kể cho tôi nghe đâu. Coi bộ họ đang bận tấn công toàn bộ kho bắp cải của tôi.”
“Ừm,” ngài Alther bắt đầu, “Một ngày nọ tôi đang ở trong mấy phòng của DomDaniel để tham dự,ơ… chút công vụ, thì Thợ Săn tới và báo cho DomDaniel rằng hắn đã tìm ra nơi tất cả mọi người đang ẩn náu. Tôi được biết bà vẫn an toàn trong đợi trận gió bấc thổi, nhưng đến đợt tuyết tan thì tôi nghĩ mọi người sẽ gặp rắc rối. Và tôi đã đúng. Ngay khi tuyết vừa tan, DomDaniel đã lên đường tới Lạch Hoang Vắng và lái con tàu ma quái của hắn, sẵn sàng để thả cái xuồng của Thợ Săn vào đây. Tôi đã sắp xếp cho người bạn yêu dấu của tôi là Alice ở bến cảng chuẩn bị sẵn một con tàu và đợi ở đó để chở mọi người tới nơi an toàn. Silas cứ khăng khăng rằng tất cả gia đình Heap đều phải đi, vì vậy tôi cho anh ấy mượn thuyền Molly để tới bến cảng. Jannit Maarten đã cho neo thuyền ở xưởng đóng tàu, nhưng Silas lại hạ thủy nó. Jannit rất không vui về tình trạng của Molly, nhưng chúng tôi không thể chờ cho nó được sửa chữa xong mới đi nữa. Chúng tôi dừng lại ở cánh rừng và đón Sarah; cô ấy rất buồn lo vì không một đứa Con Trai nào chịu đi cả. Chúng tôi lên đường mà không có bọn chúng, và chúng tôi đi xuôi chèo mát mái cho đến khi gặp một vấn đề nhỏ về kĩ thuật- thật ra là một vấn đề lớn về kĩ thuật. Silas đạp chân làm sao mà lủng đáy thuyền. Trong khi chúng tôi đang sửa chữa thuyền thì bị tàu Phục Thù bắt kịp. May mắn là chúng tôi không bị phát hiện. Chuyện đó làm Sarah kinh hãi quá- cô ấy nghĩ mọi việc thế là tiêu hết rồi. Và sau đó lại thêm cái vụ chúng tôi bị kẹt vào một cơn bão và bị cuốn vào đầm lầy. Thật chuyến du hành này trên tàu Molly không thú vị gì. Nhưng chúng tôi ở đây, và trong khi đang lúng túng bối rối trên một con thuyền, thì dường như mọi người đã tự mình giải quyết mọi thứ một cách đáng hài lòng.”
“Ngoại trừ bùn,” dì Zelda lẩm bẩm.
“Đúng vậy,” ngài Alther đồng tình.” Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì Hắc Pháp thuật luôn để lại thứ sau nó thứ gì đó dơ bẩn. Có khi còn tồi tệ hơn nữa kìa.”
Dì Zelda không trả lời. Dì bị xao lãng bởi tiếng ầm ĩ phát ra từ ngồi nhà tranh. Thình lình có một tiếng gì vỡ đánh xoảng, theo sau là những giọng nói nổi lên.
“Ngài Alther, chuyện gì đang xảy ra ở trong đó vậy?” Dì Zelda chất vấn. “Tôi chỉ đi vắng một vài giờ, thế mà khi trở lại thì đã thấy như đang diễn ra một bữa tiệc nào rồi vậy, và tôi thậm chí còn không được phép trở vào ngôi nhà của chính mình. Nếu ngài hỏi tôi thì tôi cho rằng lần này Marica đã đi quá xa rồi đấy.”
“Đó là Bữa ăn Tối cho học trò,” ngài Alther giải thích. “Dành cho cậu bé trong Thiếu sinh quân. Cậu ta vừa mới trở thành học trò của Marica.”
“Thật à? Thật là một tin tuyệt vời,” dì Zelda nói, rạng rỡ hẳn lên. “Một tin tuyệt hảo. Ngài biết đấy, tôi luôn hy vọng cậu ấy sẽ như vậy mà.”
“Thế sao?” Ngài Alther nói, bắt đầu trời nên thân tình với dì Zelda. “ tôi cũng luôn mong như thế.”
“Nhưng,” dì Zelda thở dài, “không có bữa tiệc này thì chắc chắn tôi cũng nấu nướng một chút mà. Tôi đã tính nấu món đậu thật ngon với lươn hầm cho bữa tối nay.”
“Cần phải có Bữa ăn Tối cho học trò vào tối nay, Zelda ạ,” ngài Alther nói. “Bữa ăn bắt buộc phải tổ chức vào ngày mà cậu học trò nhận lời đề nghị của Pháp sư. Nếu không thì bản cam kết giữa Pháp sư và học trò sẽ không có giá trị. Và ta không thể làm lại bản giao kèo một lần nữa- ta chỉ có một cơ hội thôi. Không tiệc thì không giao kèo, không học trò.”
“Ừ, tôi hiểu,” dì Zelda vui vẻ nói.
“Khi Maria chấp nhận làm học trò của tôi,” ngài Alther hồi tưởng lại, “tôi nhớ chúng tôi đã có một buổi tối ra trò. Tất cả mọi pháp sư đều có mặt, và hồi ấy cũng có nhiều pháp sư hơn bây giờ. Đó là bữa tiệc mà nhiều năm sau này chúng tôi vẫn còn nhắc mãi. Chúng tôi đã tổ chức trong Sảnh đường của Tháp Pháp sư – bà đã từng bao giờ ở đó chưa, Zelda?”
Dì Zelda lắc đầu. Tháp Pháp sư chắc hẳn là nơi bà luôn muốn tới thăm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, khi Silas là một học trò của ngài Alther, thì dì lại quá bận với việc tiếp quản vai trò người canh giữ thuyền rồng từ Phù thủy Thiện tiền nhiệm, Betty Crackle, một người hơi chểnh mảng công việc.
“À, ừm, chúng ta hãy hy vọng một ngày nào đó bà sẽ tới thăm tháp. Đó là một nơi tuyệt vời,” ngài nói, nhớ lại sự xa hoa và pháp thuật bao quanh bọn họ vào thời đó, có hơi chút khác biệt so với Bữa tiệc tạm thời bên cạnh một chiếc thuyền câu,” ngài Alther nghĩ bụng.
“Ừ, tôi vẫn rất hy vọng rằng Marcia sẽ sớm trở về tháp,” dì Zelda nói. “Bởi vì có vẻ như chúng ta đã tống khứ được gã DomDaniel khủng khiếp đó.”
“Tôi đã là học trò của DomDaniel, bà biết đấy,” ngài Alther tiếp, “và tất cả những gì tôi có trong Bữa ăn Tối cho học trò của tôi là một cái bánh mì phó mát. Zelda à, tôi có thể nói với bà rằng tôi hối hận vì đã ăn cái bánh mì phó mát đó hơn bất cứ thứ gì mà tôi đã từng ăn trong đời mình. Nó đã trói buộc tôi với gã đó năm này qua năm khác.”
“Cho đến khi ngài đẩy gã ra khỏi Tháp Pháp sư,” dì Zelda cười khúc khích.
“Tôi không đẩy gã. Gã đã nhảy xuống,” ngài Alther phản đối. Lại phản đối. Và ngài nghi ngờ đây không phải là lần cuối cùng.
“Ờm, dầu gì cũng tốt cho ngài,” dì Zelda nói, hơi lơ đãng vì những giọng nói phấn khích, lao xao vọng ra từ những cửa sổ và cánh cửa mở toang của ngôi nhà tranh. Nổi bật trên hết cái ồn ào đó là giọng nói trịch thượng không lẫn vào đâu được của bà Marica:
“Không, để Sarah bê cái đó, Silas. Anh sẽ làm đổ cho mà coi.”
“Ừm, đặt xuống, ngay, nếu nóng thế.”
“Làm ơn chú ý đôi giày của tôi, được không? Và làm ơn đem con chó đó ra khỏi cửa đi, lạy trời.”
“Cái con vịt khốn khổ này. Cứ quấn lấy chân ta. Úi! Eo ôi, có phải ta vừa dẫm trúng phân vịt không vậy?”
Và cuối cùng:
“Và bây giờ ta muốn học trò của ta đi đầu, xin vui lòng.”
Con Trai 412 ló ra khỏi cửa sổ, cầm một chiếc đèn lồng. Theo sau là Silas và Simon, cả hai đang khiêng chiếc bạn và những cái ghế, rồi Sarah và Jenna với lủ khủ chén, dĩa, ly, chai lọ, và Nicko bê một cái rổ chất cao mười cây bắt cải. Cậu không biết vì sao mà mình lại phải mang một rổ đầy bắp cải, và cậu cũng không định hỏi lý do. Cậu vừa mới giẫm phải đôi giày da trăn đỏ tía mới tinh của bà Marcia rồi ( không đời nào bà lại mang giày cao su trong Bữa tiệc cho học trò của bà ), và đang cố tránh đường cho bà đi.
Bà Marcia đi sau rốt, cẩn thận bước qua vũng sình, tay cầm cuốn Nhật ký Học trò bìa da màu xanh da trời mà bà đã làm cho Con Trai 412.
Khi phái đoàn từ ngôi nhà tranh hiện ra, những đám mây cuối cùng trôi đi khỏi và ánh trăng vút cao trên bầu trời, phủ một luồng sáng bạc lên đám rước trên đường đi ra bến cập. Silas và Simon xếp chiếc bàn sát bên cạnh thuyền Molly của ngài Alther, và phủ một tấm vải trắng lớn lên trên, rồi cùng bà Marica chỉ dẫn cách sắp đặt tất cả mọi thứ như thế nào. Nicko phải đặt rổ bắp cải ở chính giữa bàn, ngay đúng chỗ mà bà Marcia đã chỉ cho cậu.
Bà Marcia vỗ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Đây là một buổi tối quan trọng đối với tất cả chúng ta,” bà nói. “ Và tôi hân hạnh chào đón học trò của tôi.”
Tất cả mọi người vỗ tay một cách lịch sự.
“Tôi không phải là người diễn thuyết dông dài,” Marcia tiếp tục.
“Theo tôi nhớ thì không phải vậy,” ngài Alther thì thầm với dì Zelda, đang ngồi cạnh ngài bên trong thuyền để ngài không cảm thấy bị lạc lõng khỏi Bữa tiệc. Dì hích ngài một cách thân thiện, trong phút chốc quên béng rằng ngài là một con ma, và cánh ta dì xuyên qua ngài và đụng cùi chỏ trúng ngay cột buồm của thuyền Molly.
“Ối!” Dì Zelda kêu lên. “ Ô, tôi xin lỗi, Marcia. Tiếp tục đi.”
“Cảm ơn, Zelda, tôi tiếp đây. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã mất mười năm để tìm kiếm học trò, và mặc dầu đã gặp nhiều Mầm Hy vọng, nhưng tôi chưa bao giờ tìm thấy người mà tôi cần tìm, cho đến ngày hôm nay.”
Marcia quay về phía Con Trai 412 và mỉm cười:
“Vì vậy, cảm ơn cậu đã nhận lời làm học trò của ta trong bảy năm và một ngày tới. Cảm ơn cậu rất nhiều. Đó sẽ là một khoảng thời gian tuyệt vời cho cả hai chúng ta.”
Con Trai 412, đang ngồi sát bên bà Marcia, đỏ nhừ cả mặt khi bà Marcia trao cho nó cuốn Nhật ký Học trò. Cậu bé giữ chặt quyển nhật ký trong hai bàn tay ẩm ướt, để lại hai dấu tay hơi bẩn trên bìa da xanh dễ thấm nước, chúng sẽ không bao giờ phai và sẽ luôn nhắc nhở cậu về cái buổi tôi sẽ làm thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi.
“Nicko,” bà Marcia nói, “ cháu chia bắp cải ra, được chứ?”
Nicko nhìn bà Marcia với cái vẻ y hệt như cái vẻ nó vẫn nhìn Maxie mỗi khi Maxie làm điều gì đó cực kỳ ngớ ngẩn. Nhưng nó không nói gì. Nó nhấc rổ bắp cải lên và đi quanh bàn, bắt đầu lấy ra từng cái cho từng người.
“È, cảm ơn, Nicko,” Silas nói khi ông nhận cây bắp cải được mời và lóng ngóng giữ trong tay, tự hỏi phải làm gì với nó đây.
“Không!” Bà Marcia quát. “Đừng đưa cho họ. Đặt bắp cải lên những cái dĩa ấy!”
Nicko nhìn bà Marcia với một cái nhìn Maxie khác nữa ( lần này cái nhìn có ý nghĩa rằng cháu – ước – gì – bà – đừng – quát – lên – như – vậy ), rồi nhanh chóng nèm phịch từng cây bắp cải lên từng cái đĩa.
Khi tất cả mọi người, kể cả Maxie, đều đã có bắp cải, bà Marcia nâng hai bàn tay lên ra dấu im lặng.
“Đây là một bữa tối ăn gì tùy thích. Mỗi cái bắp cải đã được Làm phép để Biến đổi thành bất cứ món gì quí vị muốn ăn nhất. Chỉ việc đặt tay lên bắp cả và quyết định xem mình muốn ăn món gì.”
Tiếng rầm rì phấn khích nổi lên khi mọi người quyết định món mình sẽ ăn và Biến đổi bắp cải của mình,
“Đó là mang tội phí phạm bắp cải ngon,” dì Zelda thì thầm với ngài Alther. “Tôi sẽ chỉ dùng bắp cải hầm thồi.”
“Bởi vì quí vị hết thảy đã quyết định xong,” Marcia nói lớn át tiếng ồn, “ và đây là lới cuối cùng của tôi.”
“Lẹ lên, Marcia!” Silas la lên. “Món bánh bao nhân cá của tôi sắp nguội rồi.”
Bà Marcia thảy cho Silas một cái nhìn khinh khỉnh.
“Theo truyền thống,” bà tiếp tục, “ để đền đáp lại bảy năm và mọt ngày của cuộc đời mà học trò dâng cho Pháp sư, thì Pháp sư sẽ tặng học trò một thứ gì đó.”
Bà Marcia quay sang Con Trai 412, đang ngồi gần như khuất hẳn sau cái đĩa lươn hầm và bánh bao hấp khổng lồ như mọi khi dì Zelda vẫn hay làm.
“Cậu muốn gì từ ta?” Bà Marcia hỏi Con Trai 412. “Hãy yêu cầu ta bất cứ thứ gì cậu muốn. Ta sẽ làm hết sức để thực hiện điều đó cho cậu.”
Con Trai 412 nhìn chằm chằm vào cái dĩa của mình. Sau đó nó nhìn tất cả mọi người đang quây quần xung quanh và nghĩ cuộc đời mình đã khác đi biết bao kể từ khi nó gặp họ. Nó cảm thẩy hạnh phúc đến nỗi thật sự không còn cần điều gì khác nữa. Ngoại trừ một việc. Một việc to lớn, quan trọng mà nó quá sợ hãi đến nỗi không dám nghĩ đến.
“Bất cứ thứ gì cậu muốn,” bà Marcia nói khẽ. “ Cậu muốn điều gì cũng được.”
Con Trai 412 nuốt nước miếng.
“Cháu muốn,” nó nói lặng lẽ, “biết mình là ai.”
Về Đầu Trang Go down
 
48. Bữa ăn tối cho học trò
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến