MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 49: Septimus Heap

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 49: Septimus Heap Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 49: Septimus Heap   Chương 49: Septimus Heap I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 8:05 pm

Không bị để ý trên cái chụp ống khói ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm là một con chim hải âu đang đậu. Chú ta đã bị thổi vào từ đêm hôm trước và nãy giờ đang chăm chú theo dõi Bữa ăn Tối cho học trò với vẻ lưu tâm thực sự. Và bây giờ, con chim ghi nhận với một cảm giác thích thú, dì Zelda sắp sửa làm cái việc mà chim hải âu luôn cho là dì có biệt tài.
"Thật là một buổi tối tuyệt vời cho việc này," dì Zelda nói khi đứng trên cây cầu bắc qua Xẻo Mương. "Trăng tròn đẹp tuyệt, và tôi chưa bao giờ biết là Xẻo Mương lại yên ắng đến vậy. Mọi người yên chỗ trên cầu rồi chứ? Xích qua một chút, Marcia, cho Simon có chỗ với."
Simon chả có vẻ gì là muốn được rộng chỗ cả.
"Ồ, đừng mất công lo cho tôi," cậu ta lầm bầm. "Mắc gì phải phá cái thói quen đã gắn cả đời rồi chứ?"
"Con vừa nói gì vậy, Simon?" Silas hỏi.
"Không có gì."
"Cứ mặc nó đi, Silas," Sarah nói. "Dạo gần đây nó gặp nhiều khó khăn."
"Tất cả chúng ta gần đây đều gặp nhiều khó khăn, Sarah ạ. Nhưng chúng ta không đi loanh quanh và than vãn về điều đó."
Dì Zelda cáu kỉnh vỗ nhẹ lên tay vịn cây cầu.
"Nếu tất cả mọi người ngưng gấu ó nhau đi, thì tôi xin nhắc mọi người rằng chúng ta đang cố gắng trả lời một câu hỏi quan trọng. Đúng không nào?"
Im lặng buông xuống nhóm người. Dì Zelda, Con Trai 412, Sarah, bà Marcia, Jenna, Nicko và Simon, tất cả đều dồn chặt trên cây cầu nhỏ bắc qua Xẻo Mương. Đằng sau họ là thuyền rồng, với cái đầu vươn cao và uốn cong về phía họ, cặp mắt xanh lá cây rực lên nhìn chăm chú vào hình phản chiếu mặt trăng rung rinh trên mặt nước phẳng lặng của Xẻo Mương.
Đằng trước họ, hơi lùi lại sau một chút để cho mọi người có thể thấy hình phản chiếu mặt trăng là con thuyền Molly, với ngài Alther ngồi ở đằng sau mũi, quan sát khung cảnh với sự háo hức.
Simon lùi nép vào thanh cầu. Cậu ta không thấy có gì đáng phải nhặng xị lên cả. Ai thèm quan tâm đến gốc gác của cái thằng Thiếu sinh quân ấy chứ? Nhất là cái thằng Thiếu sinh quân đã tước đoạt giấy mơ trọn đời của cậu. Simon chẳng bao giờ thèm lưu tâm tới hay tưởng tượng ra dòng dõi của Con Trai 412. Vì vậy, khi dì Zelda bắt đầu gọi mặt trăng, Simon cố ý quay lưng lại.
"Chị Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ ru. "Nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, gia đình của Con Trai 412 thuộc Thiếu sinh quân."
Giống y hệt như lần trước ở ao vịt, hình ảnh phản chiếu mặt trăng bắt đầu lớn dần lên cho đến khi một vòng tròn màu trắng khổng lồ phủ kín Xẻo Mương. Đầu tiên, những cái bóng lờ mờ bắt đầu xuất hiện trong vòng tròn; từ từ những cái bóng trở nên rõ ràng hơn cho đến khi tất cả mọi người đang nhìn bỗng thấy rõ...hình ảnh phản chiếu của chính họ.
Một tiếng lẩm bẩm thất vọng vuột khỏi mọi người, trừ bà Marcia, người đã nhận thấy điều mà không ai nhận thấy. Tiếng lẩm bẩm cũng thoát ra từ Con Trai 412, giọng nói của nó hình như đã ngừng hoạt động. Tim nó đang nện thình thịch ở đâu đó tuốt trên cổ họng, và chân cẳngnos có cảm giác như sẽ biến thành củ cải xay vào bất cứ phút nào. Nó ước chỉ mình đã không yêu cầu xem mình là ai. Nó không nghĩ rằng nó thật sự muốn biết. Ngộ nhỡ gia đình nó khủng khiếp lắm thì sao? Biết đâu họ chính là Thiếu sinh quân, như lâu nay người ta vẫn nói với nó như vậy? Mà cũng có thể là chính DomDaniel? Ngay khi nó định bảo với dì Zelda rằng nó đã đổi ý rồi, rằng nó không quan tâm mình là ai nữa, xin cảm ơn, thì dì Zelda nói:
"Mọi việc coi vậy mà không phải vậy," dì Zelda nhắc nhở mọi người trên cầu. "Hãy nhớ rằng, mặt trăng luôn chỉ cho chúng ta sự thật. Còn nhìn thấy sự thật như thế nào là tùy thuộc vào chúng ta, chứ không phải vào mặt trăng."
Dì quay sang Con Trai 412, đang đứng bên cạnh.
"Nói cho ta biết," dì bảo nó, "con thật sự muốn trông thấy cái gì?"
Câu trả lời mà Con Trai 412 đưa ra không phải là câu mà nó định nói.
"Con muốn thấy mẹ con," nó thì thào.
"Chi Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ nhàng, "nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, mẹ của Con Trai 412 thuốc Thiếu sinh quân."
Vành trăng tròn trắng lấp đầy Xẻo Mương. Một lần nữa, những cái bóng mờ bắt đầu xuất hiện cho đến khi họ thấy...một lần nữa, hình ảnh phản chiếu của chính họ. Một tiếng rên phản đối đồng loạt nổi lên, nhưng rồi nhanh chóng tắt lịm. Một điều gì đó rất khác đang diễn ra. Lần lượt, từng người một biến mất khỏi hình phản chiếu.
Trước tiên là Con Trai 412 biến mất. Sau đó là Simon, Jenna, Nicko và Silas. Tiếp theo, bóng phản chiếu của bà Marcia mờ dần đi, theo sau là bóng của dì Zelda.
Đột nhiên Sarah Heap nhận thấy mình đang nhìn hình phản chiếu của chính mình trong mặt trăng, chờ đợi nó mờ tan đi như những người khác. Nhưng nó không mờ đi. Nó cang lúc càng rõ hơn, càng chắc chắn hơn, cho đến khi Sarah Heap đứng một mình ở chính giữa vầng trăng tròn màu trắng. Tất cả mọi người có thể thấy nó không chỉ là một hình ảnh phản chiếu. Nó là câu trả lời.
Con Trai 412 nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Sarah, chết đứng. Làm sao mà Sarah Heap lại có thể là mẹ của mình? Bằng cách nào?
Sarah ngước mắt lên khỏi Xẻo Mương và nhìn Con Trai 412.
"Septimus?" Bà gần như không thốt lên lời.
Có điều gì đó mà dì Zelda muốn chỉ cho Sarah.
"Chị Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ ru. "Nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, đứa con trai trứ bảy của Sarah và Silas Heap. Hãy chỉ cho chúng tôi Septimus Heap."
Một cách chậm chạp, hình ảnh của Sarah Heap mờ đi và được thay thế bằng...
Con Trai 412.
Một tiếng há hốc vì kinh ngạc, thậm chí cả từ bà Marcia, dù bà đã đoán ra Con Trai 412 là ai từ vài phút trước. Lúc nãy, chỉ riêng bà nhận thấy hình ảnh của mình biến mất khỏi hình phản chiếu của gia đình Con Trai 412.
"Septimus?"
Sarah quỳ gối xuống bên cạnh Con Trai 412 và nhìn nó săm soi. Mắt của Con Trai 412 nhìn trân trân vào mắt bà, và Sarah khẽ nói:
"Con biết đó, mẹ tin chắc rằng đôi mắt của con đang bắt đầu chuyển thành xanh lá cây, giống như mắt của ba con. Và giống như mắt của mẹ. Của các anh em con."
"Vậy ạ?" Con Trai 412 hỏi. "Thật sao?"
Sarah đưa tay ra và đặt bàn tay mình lên cái nón đỏ của Septimus.
"Con có phiền không nếu mẹ bỏ nón ra?" Bà hỏi.
Con Trau 412 lắc đầu. Đó là những gì các bà mẹ hay làm. Nghịch vu vơ nón mũ của con cái.
Thật dịu dàng, Sarah nhấc cái nón ra khỏi đầu Con Trai 412 lần đâu tiên kể từ khi bà Marcia ấn cái nón lên đầu nó trong buồng trọ của Sally Mullin. Những lọn tóc xoăn màu rơm xổ tung ra khi Septimus lắc đầu giống như một con chó lắc mình giũ nước và giống như một cậu bé giũ bỏ cuộc đời cũ, những nỗi sợ hại cũ và cái tên cũ của mình đi.
Nó đã trở lại là chính nó.
Septimus Heap.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 49: Septimus Heap
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến