MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 14

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 14 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 14   Chương 14 I_icon_minitimeWed Aug 25, 2010 5:30 pm

“Ngồi yên trong xe nhé,” Nicholas Flamel chỉ đạo. Ông mở cửa xe chui ra ngoài, chân bước lên bãi cỏ được xén ngắn.

Scatty khoanh chéo tay trước ngực và nhìn xuyên qua tấm kính chắn gió trầy xước. “Dễ thương đó.”

Flamel tảng lờ câu nói của cô và đóng sầm cửa trước khi cô kịp buông ra thêm một lời nào nữa. Hít thở thật sâu ông cố gắng trấn tĩnh trong khi bước tới gần người phụ nữ cao thanh nhã đang đứng bất động. Bao quanh bà là những cành cây Sequoia cao trụi lá.

Những lùm cây kêu xào xạo và một trong những con lợn lòi Torc Allta to lớn xuất hiện ngay trước mắt Nhà Giả kim, cái đầu kềnh càng của nó ép sát ngực. Flamel dừng lại và cúi đầu chào lợn lòi, chào mừng nó bằng một thứ ngôn ngữ chưa bao giờ được thiết kế cho loài người. Đột ngột lợn lòi xuất hiện ở khắp mọi nơi, có đến mười con, mắt sáng thông minh, những sợi lông thô cứng trên lưng và vai dựng đứng lên trong ánh chiều tà, những hàng nước dãi theo nhau nhỏ giọt xuống từ cặp răng nanh cong vút.
Flamel lần lượt cúi chào từng con một. “Tôi đã không hề nghĩ còn có bất cứ giống Torc Allta trên đất Mỹ này, ” ông nói không với riêng ai, trở lại với giọng Anh thường lệ.
Hekate mỉm cười, cử động đáng kể nhất của đôi môi bà. “À Nicholas, ông và tất cả con người nên biết rằng ngay cả khi cả chúng ta biến mất đi, khi Giống loài Elder không còn tồn tại, thậm chí cả khi con người ra đi khỏi trái đất này, thì chủng loại Allta sẽ dành lại quyền làm chủ. Hãy nhớ rằng, thế giới này thủa sơ khai đã thuộc về những giống loài xưa.” Hekate nói bằng một giọng nói trầm sâu như giọng đàn ông với những trọng âm mang âm hưởng Hy Lạp và phụ âm được nói một cách du dương như kiểu người Ba Tư.
Nicholas cúi chào lần nữa. “Tôi hiểu rằng những nhóm như thế phát triển rất mạnh ở Châu Âu - như phe Torc Madra chẳng hạn. Và tôi cũng nghe rằng nhóm Torc Tiogar đã xuất hiện trở lại Ấn Độ , và hai chủng loại mới của Torc leon ở châu Phi nữa. Tất cả đều nhờ có bà.”

Hekate mỉm cười để lộ hàm răng nhỏ đều đặn. “Những nhóm đó vẫn luôn thờ phụng ta như một nữ thần. Ta làm những gì mình có thể làm cho chúng.”Cơn gió vô hình và không thể cảm thấy chạm vào váy của bà, xoáy tít quanh người bà và chảy thành từng giòng máu xanh lá cây và vàng óng. “Nhưng tôi nghi ngờ không lẽ ông vượt một chặng đường dài đến đây chỉ nói với tôi về con gái tôi thôi sao?”

“Quả là không chỉ có thế.” Flamel liếc nhìn về phía chiếc SUV tả tơi xơ xác. Josh và Sophie đang nhìn ông chăm chú với đôi mắt mở to dò hỏi trong khi khuôn mặt Scathach chỉ hiện lên lờ mờ trên chiếc ghế phía sau. Cô đang nhắm mắt giả vờ như đang ngủ. “Tôi muốn cám ơn bà về Cơn Gió ma mà bà đã mang đến cho chúng tôi.”

Bây giờ đến lượt Hekate cúi chào. Bàn tay phải của bà hé mở để lộ một chiếc điện thoại di động nhỏ xinh trong bàn tay. “những thiết bị hiện đại mới hữu ích làm sao. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái thời mà chúng ta phải giao phó những thông điệp của mình cho những cơn gió hay những con chim được huấn luyện. Tất cả chỉ là chuyện hôm qua, ” bà nói tiếp. “Tôi rất vui mừng khi mưa mẹo của chúng ta thành công.Thật rủi ro, ông để lộ đích đến của mình cho Morrigan và Dee. Bọn chúng sẽ biết ai đã phái Cơn Gió ma đến và tôi chắc chắn rằng bọn chúng biết là tôi đã xây dựng một lãnh địa nơi đây.”

“Tôi biết điều đó.Và tôi xin lỗi bà vì đã hướng sự chú ý của bọn chúng đến bà.”

Hekate nhún vai, một cử động nhẹ nơi đôi vai đã đẩy chuỗi cầu vồng ánh sáng dọc theo áo choàng bà. “Dee sợ tôi. Hắn sẽ quát tháo giận dữ làm bộ làm tịch, thậm chí hắn có thể tung ra vài câu thần chú và bùa ngải vặt, nhưng hắn sẽ chẳng làm gì tôi được. Một mình hắn thì chẳng nên cơm cháo gì... và ngay cả khi hắn nhận được sự trợ giúp của Morrigan. Hắn sẽ cần ít nhất là hai hay nhiều kẻ khác trong giống Elder Đen tối để chống lại tôi… và ngay cả khi làm được như vậy chưa chắc hắn đã thành công.”

“Nhưng hắn rất kiêu căng ngạo mạn. Và bây giờ hắn có quyển Colex.”

“Không, không phải là tất cả.” Nicholas Flamel lấy hai trang giấy ra từ chiếc áo thun và cầm chúng đưa cho Hekate. Nhưng người phụ nữ ngay lập tức lùi lại, lấy hai tay che mắt, và đôi môi bà mấp máy một tiếng nho nhỏ. Đột nhiên những con lợn lòi vây quanh Flamel , chúng quây tròn lấy ông, miệng há ra với những chiếc răng nanh nhọn hoắt đâm vào da thịt của ông. Sophie thét lên trong khi Josh la lớn lên rồi Scathach nhảy ra khỏi cái SUV. Cô cầm một mũi tên nâng lên ngang tầm với Hekate. “Gọi chúng ra xa đi,”cô nói lớn.

Những con Torc Allta thậm chí không nhìn về hướng của cô.

Hekate quả quyết quay lưng về phía Flamel và khoang tay lại, sau đó liếc nhìn ra sau vai mình về phía Scathach lúc này đang kéo căng dây cung. “Cô nghĩ là vật đó có thể hại dược ta sao?” Nữ thần phá lên cười.

“Mũi tên này đã nhúng vào máu của một người khổng lồ,” Scathach nói nhỏ nhẹ, giọng nói của cô vang lên trong không khí yên tĩnh. “Một trong hai bậc cha mẹ của bà nếu tôi nhớ chính xác?” Và là một trong số ít cách có thể dùng để giết chết ,bà tôi tin như vậy.”
Cặp sinh đôi nhìn thấy đôi mắt của vị Elder trở nên lạnh giá và trở thành, trong vài giây ngắn ngủi, những mảnh gương vàng phản chiếu cảnh tượng trước mắt bà. “Đưa những trang giấy đó ra xa,” Hekate yêu cầu Nhà Giả kim.

Ngay lập tức Flamel giấu những trang giấy vào phía dưới chiếc áo thun đen của mình. Người đàn bà lẩm bẩm một từ gì đó và đám Torc Allta giãn ra khỏi Nhà Giả kim và biến vào các bụi cây. Dù chúng đã biến mất nhưng ai cũng biết là chúng đang ở đó. Hekate quay mặt về phía Flamel lần nữa. “Bọn chúng sẽ không tấn công ông nếu như không nhận được một mệnh lệnh từ tôi.”

“Chắc chắn rồi,” Nicholas run run nói. Ông liếc nhìn xuống chiếc quần jeans và đôi giày bốt của mình.Chúng được phủ đầy bởi những giọt nước đãi màu trắng của Torc Allta mà ông tin chắc rằng sẽ để lại những vết bẩn khó lòng giặt sạch.

“Đừng bao giờ đưa cuốn Codex - hay bất cứ phần nào của nó - ra trước mặt tôi… hay trước mặt bấy kỳ ai thuộc giống loài Elder. Chúng tôi có một… sự ác cảm đối với nó,” bà nói, cố gắng chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận.

“Nó đâu có ảnh hưởng gì đến tôi, ” Scatthach nói và buông chùng cung tên.

“Cô không thuộc Thế hệ Đầu tiên của Giống loài Elder,” Hekate nhắc nhở. “Cũng như Morrigan, cô thuộc Thế hệ Kế tiếp. Nhưng chính tôi đã có mặt khi mà Pháp sư Abraham xây dựng những từ ngữ đầy năng lượng đầu tiên vào cuốn sách. Tôi đã nhìn thấy ông ta cài đặt Ma thuật của Hoạt động Đầu tiên, Ma thuật cổ xưa nhất vào những trang của cuốn sách.”

“Xin lỗi bà,” Flamel vội nói. “Tôi đã không biết điều đó.”

“Không có lý do gì mà ông có thể biết được.” Hekate mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng có gì hài hước. “Thứ ma thuật kỳ quái đó mạnh đến mức phần lớn những ai thuộc thế hệ của tôi đều không thể chịu đựng nổi việc nhìn vào các con chữ. Những người tiếp sau. Giống loài Elder nguyên thủy, mặc dù vẫn mang dòng máu của chúng tôi……” và bà hướng về phía Scathach, “có thể nhìn vào cuốn Codex, dù họ không thể chạm được vào nó. Hậu duệ của loài khỉ - tức là con người - có thể sờ vào nó. Đó là trò đùa cuôi cùng của Abraham. Ông ta đã kết hôn với một trong những con người đầu tiên, và tôi tin là ông ta muốn chắc rằng chỉ có con cháu của ông ta mới có thể điều khiển được cuốn sách.”

“Chúng tôi là hậu duệ của loài khỉ,” Josh nói, giọng nói của cậu vô tình rơi từng giọt như một lời thì thầm rất khẽ khàng.

“Con người….nòi giống loài người,” Sophie nói, rồi cô im lặng khi Flamel tiếp tục nói.
“Có phải đó là lý do vì sao cuốn sách được tôi cất giữ?”

“Ông không phải là con người đầu tiên….. quan tâm đến cuốn Codex,” Hekate nói một cách cẩn thận. “Lẽ ra cuốn sách không nên được tạo ra ở nơi đầu tiên đó,” bà nói tiếp, những dòng màu đỏ và xanh lá cây chảy như dầu trên áo choàng của bà. “Tôi rất tán thành rằng mỗi một trang của cuốn sách được tách riêng ra và được ném xuống ngọn núi lửa gần nhất cùng với Abraham.”

“Tại sao cuốn sách không bị hủy diệt?” Nicholas hỏi.

“Bởi vì Abraham có thể nhìn thấy được Viễn cảnh. Ông ta thực sự có thể nhìn xuyên qua chiều thời gian, và ông ta tiên đoán rằng sẽ có một ngày khi mà cuốn Codex cũng những kiến thức mà nó chứa đựng được cần đến.”

Scatty bước ra khỏi chiếc SUV và tiến tới bên cạnh Flamel. Cô vẫn cầm chiếc cung tên bên cạnh mình và cô để ý thấy đôi mắt mầu bơ của Hekate đang nhìn cô chăm chú.

“Cuốn sách của Pháp sư luôn cần đến một người canh giữ,” Scathach giải thích cho Flamel. “Một số họ được lịch sử ghi nhớ như những anh hùng vĩ đại nhất trong thần thoại, trong khi những người khác ít được biết đến hơn, như ông chẳng hạn, và một số ít khác nữa là những kẻ khuyết danh hoàn toàn.”

“Và nếu như tôi - một con người - được chọn làm người canh giữ cuốn Codex quý giá, bởi vì Giống loài Elder thậm chí không thể nhìn hay sờ vào nó, thì rõ ràng là sẽ có một người khác được chọn lựa với nhiệm vụ tìm ra nó,” Flamel nói. “Dee.”

Hekate gật đầu. “Một kẻ thù nguy hiểm, Tiến sĩ John Dee.”

Flamel gật đầu. Ông có thể cảm nhận được những trang giấy mát lạnh, khô ráp đang cọ vào da thịt mình bên dưới lớp vải áo. Mặc dù ông đã sở hữu cuốn Codex hơn một nửa thiên niên kỷ, ông biết rằng mình chỉ vừa mới khám phá được lớp vỏ mỏng trên bề mặt những bí mật của nó. Ông thực sự vẫn không biết gì về tuổi của cuốn Codex. Ông tiếp tục đẩy lùi ngày ra đời của nó xa hơn và xa hơn. Khi cuốn sách đến với ông vào Thế kỷ Mười bốn, ông tin rằng nó khoảng chừng năm trăm tuổi. Sau này, khi ông bắt đầu nghiên cứu, ông nghĩ là nó khoảng tám trăm tuổi, rồi một nghìn tuổi, rồi hai nghìn tuổi. Một thế kỷ trước, dưới ánh sáng của những khám phá từ hầm mộ của người Ai Cập, ông đã đẩy lùi số tuổi của cuốn sách lên đến năm nghìn năm. Và bây giờ, đến lượt Hekate, một phụ nữ hơn mười nghìn tuổi, cho biết bà đã có mặt vào thời điểm mà Pháp sư Abraham sáng tạo ra cuốn sách. Nhưng nếu như Giống loài Elder - những Vị thần của thần thoại và huyền thoại - không thể cầm giữ hay nhìn vào cuốn sách, thì Abraham người sáng tạo ra nó, là ai? Có phải ông ta là một trong những Giống loài Elder, là người hay là một ai đó khác, một trong số rất nhiều giống loài thần thoại đã đi lại trên trái đất trong những ngày “khai thiên lập địa” hoang sơ nhất của nó?

“Vì sao ông lại đến nơi đây?” Hekate hỏi. “Tôi biết là cuốn Codex đã bị lấy mất ngay khi nó vừa rời khỏi tay ông, nhưng tôi đâu có thể giúp ông giành lại nó được.”

“Tôi tìm đến bà vì một lý do khác,” Flamel nói. Ông bước ra xa khỏi chiếc xe và hạ thấp giọng, buộc Hekate phải cúi sát gần ông để lắng nghe. “Khi Dee tấn công tôi, đánh cắp cuốn sách và bắt cóc Perry, đã có hai con người đến trợ giúp chúng tôi. Một cậu bé và chị gái của cậu.” Ông dừng lại rồi nói tiếp. “Một cặp sinh đôi.”

“Sinh đôi?” Hekate nói, giọng của bà nghe đều đều bình thản y như khuôn mặt của bà.

“Sinh đôi. Hãy nhìn chúng xem: rồi nói cho tôi hay bà đã thấy những gì.”

Đôi mắt của Hekate hướng về phía chiếc xe và nhấp nháy. “Một chàng trai và một cô gái, mặc áo thun và quần Jeans tiêu biểu cho loại đồng phục tầm thường của độ tuổi này. Đó là tất cả những gì tôi thấy.”

“Nhìn gần hơn đi,” Flamel nói. “Và hãy nhớ lại lời tiên tri,” ông nói tiếp.

“Tôi biết lời tiên tri đó. Đừng mạo muội dạy dỗ tôi về lịch sử của chính tôi!” Đôi mắt của Hekate lóe sáng, và trong nháy mắt, đổi qua màu khác - sầm tôi và xấu xí. “Con người? Không thể được.” Sải chân bước băng qua Flamel, bà nhìn kỹ vào bên trong chiếc xe, đầu tiên là nhìn Sophie, rồi đến Josh.

Căp sinh đôi cùng lúc chú ý thấy hai con ngươi của bà ta dài và hẹp như mắt mèo và đằng sau đôi môi mỏng dính là những chiếc răng sắc nhọn như kim.

“Bạc và vàng,” Hekate thì thầm, mắt liếc nhìn Nhà Giả kim, trọng âm của bà dày nặng với chiếc lưỡi nhọn lấp ló nơi đôi môi mỏng. Bà xoay người trở lại về phía hai chị em Sophie. “Bước ta khỏi xe đi nào.”

Cặp sinh đôi nhìn Flamel và thấy ông gật đầu, chúng vội chui ra ngoài. Sophie đi vòng qua chiếc xe để bước tới đứng bên cạnh em trai.

Hekate tiến về phía hai đứa, đầu tiên là Sophie. Cô bé thoáng ngập ngừng trước khi chìa tay ra. Nữ thần nắm bàn tay trái của Sophie trong tay phải của bà và lật nó sấp ngửa, sau đó bà mới nắm lấy tay Josh. Cậu đặt tay mình trong tay bà không chút lưỡng lự, cố làm ra vẻ hững hờ như thể việc duỗi tay chạm vào một nữ thần mười nghìn tuổi là một việc gì đó hết sức bình thường mà hàng ngày cậu vẫn làm. Cậu nghĩ là làn da của bà ta gồ ghề và thô nhám một cách ngạc nhiên.

Hekate nói một từ cổ xưa có từ thời kỳ ngay trước cả sự xuất hiện của nền văn minh sớm sủa nhất của loài người.

“Những trái cam,” Josh thì thầm, đột nhiên cậu ngửi thấy - và rồi nếm thấy - loại trái cây đó.

“Không, là kem,” Sophie nói, “kem đánh tan thơm ngọt” Cô quay sang nhìn Josh… và phát hiện ra cậu đang nhìn mình với đôi mắt hình dấu hỏi.

Một vầng sáng bạc đã xuất hiện vòng quanh Sophie. Như một lớp da mỏng, nó bay lượn ngay sát trên bề mặt da thịt của cô,vụt rực rỡ như muốn ghi giấu sự tồn tại. Khi cô chớp mắt, đôi mắt cô trở thành những chiếc gương phản chiếu bằng phẳng.

Vầng sáng phủ lên người Josh có màu vàng ấm áp. Nó tập trung chính ở xung quanh đầu và đôi tay cậu, nhảy rộn ràng và xao động cùng lúc với nhịp đập trái tim của Josh. Hai con ngươi của cậu sáng lên như những đồng tiền vàng.

Nhưng mặc dù cặp sinh đôi có thể nhìn thấy vầng sáng rực rỡ bao phủ và tỏa ra xung quanh cơ thể của nhau, chúng không cảm thấy có gì khác lạ. Chỉ có mùi thơm lan tỏa trong không khí - cam và kem.

Không nói một lời, Hekate bước ra xa cặp sinh đôi và hai vầng sáng lập tức phai mờ. Quay lại gần bên Flamel, bà nắm lấy cánh tay ông và kéo ông ra xa đến một khoảng cách an toàn để hai chị em sinh đôi Sophie và Scatty không nghe được cuộc trò chuyện của họ.

“Chị có biết tất cả những gì mới xảy ra có ý nghĩ gì không?” Sophie hỏi Nữ Chiến binh. Giọng cô run rẩy và cô vẫn còn cảm nhận được vị kem và hương thơm của kem trong không khí.

“ Nữ thần lúc đó đang kiểm tra luồng điện của hai đứa,” Scathach nói.

“Vầng sáng của chị màu bạc,” Josh nói ngay lập tức.

Scathach nhặt lấy một viên sỏi dẹp và ném nó vào các lùm cây. Nó trúng phải một vật rắn chắc mà ngay tức thì vật đó chạy ầm ầm băng qua bụi rậm. “Phần lớn các luồng điện có màu pha trộn. Có rất rất rất hiếm người có luồng điện màu nguyên chất và tinh khiết.”

“Như của tụi em?” Sophie hỏi.

“Như của tụi em,”Scatty nói một cách buồn rầu.

“Người gần đây nhất có luồng điện màu bạc tinh khiết mà chị biết là một người phụ nữ được biết đến với cái tên Joan of Arc.”

“Còn luồng điện vàng thì sao?” Josh hỏi.

“Còn hiếm hơn nữa,” Sactty nói. “Người gần nhất có luồng điện màu vàng mà chị có thể nhớ được chính là…” cô cau mày, cố nhớ lại, “ông vua Tutankhamen.”

“Có phải đó chính là lý do vì sao ông ta được chôn cùng với rất nhiều vàng?”

“Một trong những nguyên nhân,” Scathach đồng ý.

“Chưa bao giờ gặp ông ta,” Scathach nói, “mặc dù chị đã từng huấn luyện Joan yêu dấu và sát cánh chiến đấu bên cô ở Orleans. Chị nói với cô ấy là đừng đi Paris,” cô nói tiếp một cách dịu dàng, ánh mắt thoáng nét buồn đau đớn.

“Vầng sáng của em quý hiếm hơn của chị đó nhé,” Josh cố ý trêu chọc chị để phá tan bầu không khí u buồn. Cậu nhìn Nữ Chiến binh. “Nhưng thực sự ý nghĩa của các vầng sáng tinh khiết đó là gì?”

Khi Scathach quay sang nhìn cậu, khuôn mặt cô thản nhiên không biểu lộ điều gì. “Nó có nghĩa là có những sức mạnh phi thường. Tất cả những phù thủy vĩ đại nhất trong quá khứ, những vị lãnh đạo anh hùng nhất, những nghệ sĩ nhiều cảm hứng nghệ thuật nhất, họ đều có luồng điện tinh khiết hay chỉ một màu.”

Cặp sinh đôi nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy chống chếnh. Ngay cả sau khi đã trải qua một chuỗi sự kiện lạ lùng của ngày hôm nay, điều mà Scathach vừa tiết lộ nghe vẫn khác thường kỳ dị và có một điều gì đó trong ánh mắt cùng thái độ vô cảm của cô làm cho chúng hoảng sợ. Đôi mắt của Sophie bỗng nhiên mở to trong kinh hoàng. “Em vừa nhận ra rằng cả hai người kể trên , Joan of Arc và Tutakhamen, đều chết trẻ.”

“Rất trẻ,” Josh nói u ám, nhớ lại bài học lịch sự của cậu. “Họ đều đã chết khi vừa tròn mười chín tuổi.”

“Đúng là như vậy.” Scathach đồng ý. Cô quay sang nhìn về phía Nicholas Flamel và Nữ thần Ba mặt.

“Con người,” Hekate rít lên. “Con người với những luồng điện vàng và bạc.” Giọng của bà nghe đầy bối rối và giận dữ.

“Chuyện đó đã từng xảy ra trước đây,” Flamel nói nhẹ nhàng.

“Ông nghĩ là tôi không biết chuyện đó chắc?”

Họ đang đứng ngay mép nước của một dòng suối nhỏ sủi tăm chảy xuyên qua những cây cao và đổ vào một chiếc hồ hình bát giác lốm đốm những bông súng trắng ngần. Những sinh vật màu đỏ và trắng bơi lội tung tăng giữa làn nước trong leo lẻo.

“Tôi chưa bao giờ đứng gần cả hai luồng điện cùng một lúc, và chưa bao giờ đứng gần một cặp sinh đôi trong cùng một thế kỷ. Chúng sở hữu những nguồn năng lượng mạnh mẽ chưa hề khai phá,” Flamel nói gấp gáp. “Tôi có cần nhắc bà về cuốn Codex không? Lời tiên tri đầu tiên của Abraham đã nói về hai mà chỉ một và một là tất cả.”

“Tôi biết lời tiên tri đó,” Hekate ngắt lời Flamel, màu sắc trên chiếc váy của bà chuyển sang thành những dòng đỏ và đen. “Tôi đã có mặt khi lão già ngu xuẩn đó tạo ra nó.”
Flamel định nói một câu gì đó, nhưng ông kiềm chế và giữ im lặng.

“Mà ông ta cũng chẳng sai bao giờ,” Hekate thì thầm. “Ông ta biết là Danu Talis sẽ chìm dưới những con sóng và thế giới của chúng ta sẽ kết thúc.”

“Ông ta cũng tiên đoán rằng thế giới sẽ lại bắt đầu.” Flamel nhắc bà. “Khi hai mà chỉ một và một là tất cả xuất hiện. khi mặt trời và mặt trăng hợp nhất.”

Hekate nghiêng nghiêng đầu và đôi mắt có hai con ngươi dài hẹp của bà hướng về cặp sinh đôi. “Vàng và bạc, mặt trời và mặt trăng.” Bà quay lại phía Flamel. “Ông có tin tụi nó chính là nền tảng của lời tiên tri không?”

“Có,” ông nói giản dị, “Tôi tin. Tôi phải tin thôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì một khi cuốn Codex đã bị cướp đi, Dee có thể bắt đầu khôi phục lại vị trí thống lĩnh của phe Elder Đen tối. Nếu cặp sinh đôi chính là nhân vật được lời tiên tri đề cập tới, thì khi đó, với sự huấn luyện đặc biệt, tôi có thể sử dụng chúng để ngăn chặn điều kinh khủng đó…..và để giúp tôi cứu lấy Perry.”

“Và điều gì sẽ xảy ra nếu như ông lầm?” Hekate thắc mắc.

“Thì tôi sẽ mất đi tình yêu của đời mình, và thế giới này cùng tất cả loài người sẽ bị hủy diệt. Nhưng nếu như chúng tôi có bất kỳ cơ hội nào để thành công, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của bà.”

Hekate thở dài. “Đã lâu lắm rồi…. lâu lắm rồi kể từ khi tôi nhận một sinh viên.” Bà quay người nhìn về phía Scathach. “Và việc đào tạo đó dẫn tới một kết quả chẳng hay ho gì mấy.”

“Lần này khác. Lần này bà sẽ làm việc với những tài năng thô còn chưa tinh chế, những năng lực tươi mới và tinh khiết. Bên cạnh đó, chúng tôi không có nhiều thời gian.” Flamel hít thở một hơi thật sâu và nói trang trọng bằng ngôn ngữ cổ xưa của cư dân hòn đảo Danu Talis đã bị nhấn chìm. “Hỡi con gái của Perses và Asteria, bà là Nữ thần của Ma thuật và Thần chú, tôi khẩn thiết yêu cầu bà. Đánh thức và Khơi dậy năng lực ma thuật của cặp sinh đôi.”

“Và nếu như tôi làm điều đó - chuyện gì sẽ xảy ra?” Hekate hỏi.

“Thì tôi sẽ dạy cho chúng Năm Phép Ma thuật. Chúng ta sẽ cùng nhau đoạt lại cuốn Codex và cứu thoát Perenelle.”

Nữ thần Ba mặt cười vang, tiếng cười nghe chua chát và giận dữ. “Coi chừng đó, Nicholas Flamel, Nhà Giả kim, chỉ sợ ông lại tạo ra một cái gì đó hủy diệt tất cả chúng ta thôi.”

“Bà sẽ huấn luyện chúng chứ?”

“Tôi sẽ phải nghĩ về điều đó. Tôi sẽ phải trả lời ông sau vậy.”

Ngồi trong một chiếc xe hơi cách xa chỗ Flamel và Hekate đang đứng, Sophie và Josh đột nhiên nhận thấy rằng Flamel và Hekate đều đang quay nhìn chúng chằm chằm. Cả hai cô cậu bé bất giác run lên cùng một lúc.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 14
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 25
» Chương 8
» Chương 24
» Chương 40
» Chương 9

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến