MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 17

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 17 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 17   Chương 17 I_icon_minitimeWed Aug 25, 2010 5:31 pm

Sophie và Josh theo chân Scathach đi vòng quanh ngôi nhà của Hekate. Có rất nhiều thứ ở tất cả mọi nơi nhắc nhở rằng chúng đang ở trong một cái cây: tất cả mọi thứ - sàn nhà, những bức tường và trần nhà - đều làm bằng gỗ và, ở nhiều nơi, nhiều nhánh chồi lộc và lá xanh mọc lốm đốm trên những vách tường như thể cây gỗ này vẫn đang phát triển.

Với một bàn tay đặt nhẹ lên vai em trai, Sophie đưa mắt nhìn quanh. Dường như ngôi nhà được thiết kế bao gồm một loạt các căn phòng hình tròn kết nối với nhau một cách khó có thể nhận biết. Cô thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên trong các căn phòng khi họ đi ngang qua chúng; hầu hết các căn phòng đều để trống, không trang trí gì và phần lớn các căn phòng đều có cái cây to vỏ đỏ vươn ngọn lên cao từ chính giữa phòng. Một căn phòng, nằm hơi riêng biệt và rộng hơn nhiều so với các căn phòng còn lại, có một cái hồ hình bầu dục lớn nằm ngay giữa sàn nhà. Những bông hoa súng trắng to lớn đến sững sờ mọc thành cụm ở trung tâm của cái hồ, tạo cho nó dáng vẻ của một con mắt khổng lồ không hề nhấp nháy. Một căn phòng khác dày đặc những chiếc chuông gió bằng gỗ đu đưa lủng lẳng trên những cành nhánh của cái cây vỏ đỏ. Mỗi bộ chuông gió có kích thước và hình dạng khác nhau, một số được chạm khắc thành hình những biểu tượng trong khi một số khác trông rất mộc mạc và không hề được tô điểm. Chúng yên lặng và bất động cho đến khi Sophie nhìn vào phòng và những chiếc chuông bắt đầu rung lên leng keng một cách chậm rãi và du dương. Nghe như những lời thì thầm xa vắng. Sophie siết chặt vai Josh, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, nhưng Josh đang chăm chú nhìn về phía trước, trán nhăn lại vì tập trung cao độ.

“Mọi người đâu cả rồi?” Cuối cùng thì Josh cũng lên tiếng.

“Chỉ có mỗi mình Hekate thôi,” Scathach nói. “Giống loài Elder là những sinh vật sống ẩn dật.”

“Có nhiều Elder còn sống hay không?” Sophie thắc mắc.

Scathach dừng lại nơi một cánh cửa mở ngỏ và nhìn qua vai mình ra sau. “Nhiều hơn là em nghĩ. Phần lớn họ không muốn dính líu gì đến loài người và hiếm khi ra khỏi Vương quốc Bóng tối của riêng họ. Một số khác như loài Elder Đen tối, muốn quay trở lại thời kỳ xưa cũ và họ làm việc thông qua những đại lý như Dee để nhằm khôi phục lại ngôi vị bá chủ như ngày xưa.”

“Còn chị thì sao?” Josh hỏi. “Chị có muốn trở lại những ngày tháng xưa cũ đó không?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ cái lối cũ đó là cái gì ghê gớm,” cô nói, và rồi thêm vào, “đặc biệt là đối với con người.”

[center:3ky3bfsf]++++++++++++++++++[/center:3ky3bfsf]
Họ tìm thấy Nicholas Fleming đang ngồi trên một sàn gỗ đắp nổi trên một cành cây. Cành cây ngày mọc ngang ra từ thân cây, có chiều ngang phải đến ba mét và đâm nghiêng về dưới mặt đất gần với một cái hồ hình bán nguyệt. Đi băng ngang qua cành cây, Sophie liếc nhìn xuống dưới và giật mình khi cô nhìn thấy những khuôn mặt nhỏ bé rất giống mặt người đang thò lên với những cái miệng và đôi mắt mở to ngay phía dưới những nhánh rong rêu xanh lục và đang vặn mình uốn éo trên mặt hồ. Có năm chiếc ghế lưng cao được xếp xung quanh một chiếc bàn tròn. Trên bàn đã dọn sắn những cái chén chạm khắc tuyệt đẹp bằng gỗ cũng như ly cốc gỗ trông rất thanh nhã. Những lát bánh mì nóng giòn cắt thô và những lát pho mát dày được xếp trong các đĩa phẳng bằng gỗ. Và còn có thêm hai tô lớn đựng đầy trái cây - táo, cam, và những trái anh đào chín mọng - đặt ngay chính giữa bàn. Nhà Giả kim đang cẩn thận cắt vỏ một trái táo màu xanh ngọc lục bảo bằng một mảnh đá đen hình tam giác trông giống như đầu một mũi tên. Sophie để ý thấy ông đã sắp xếp lớp vỏ xanh theo những thứ tự như những con chữ.

Scatty ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Nhà Giả kim “Hekate không xuống ăn với chúng ta sao?” cô hỏi, nhặt lấy một mảnh vỏ trái cây và nhai ngấu nghiến.

“Tôi tin là bà ấy đang thay quần áo để ăn tối,” Flamel nói, tay cắt thêm một mảnh vỏ cong để thay thế cho mảnh vỏ mà Scatty đã nhai. Ông nhìn sang Sophie và Josh. “Ngồi xuống đi. Bà chủ nhà của chúng ta sẽ xuất hiện trong giây lát để tham dự bữa tối và khi đó chúng ta sẽ ăn. Hai cháu chắc hẳn đang kiệt sức,” ông nói tiếp.

“Cháu mệt quá,” Sophie thừa nhận. Cô đã bắt đầu nhận thấy sự suy kiệt sớm hơn trước đó và bây giờ cô khó có thể mở mắt. Cô cũng hơi sợ hãi, nhận ra rằng chính việc ma thuật nơi ngôi nhà hút cạn năng lượng của cô là nguyên nhân gây ra sự mệt mỏi đó.

“Khi nào thì tụi cháu có thể về nhà?” Josh hỏi, miễn cưỡng thừa nhận là cậu cũng đang dần kiệt sức. Ngay cả những chiếc xương của cậu cũng đau nhừ. Cậu có cảm giác như cậu đang suy sụp bởi một cơn cảm lạnh.

Nicholas Flamel cắt một lát nhỏ từ trái táo và đút nó vào miệng mình. “Chú e là hai cháu sẽ không thể về nhà ngay được.”

“Tại sao lại không?” Josh hỏi.

Flamel thở dài. Ông đặt viên đá hình đầu mũi tên và trái táo xuống và đặt cả hai bàn tay lên trên bàn. “Bởi vì ngay lúc này đây, cả Dee và Morrigan đều không biết hai đứa là ai. Vì thế, cả hai cùng gia đình mình đều được an toàn.”

“Gia đình của tụi cháu?” Sophie hỏi. Ý nghĩ đột ngột là cả cha và mẹ của cô có thể gặp nguy hiểm làm cô cảm thấy nôn nao. Josh phản ứng với vẻ choáng váng tương tự, đôi môi cậu mím chặt lại thành một đường mỏng trắng nhợt.

“Dee sẽ hành động thật rốt ráo,” Flamel nói. “Hắn đang cố sức bảo vệ một bí mật tầm cỡ thiên niên kỷ và hắn sẽ không dừng lại ở chỗ giết chết hai đứa. Tất cả những ai mà hai cháu biết, hay từng liên lạc, sẽ gặp tai nạn. Chú có thể mạo muội đoán rằng ngay chính tiệm Tách Cà phê của Bernice cũng sẽ bị vùi xuống đất đen…đơn giản chỉ vì cháu đã từng làm việc trong đó. Ngay cả Bernice cũng có thể bị thiêu cháy trong đống lửa.”

“Nhưng bà ấy không hề biết bất cứ điều gì,” Sophie phản bác lại trong nỗi kinh hoàng.

“Đúng, nhưng Dee đâu có biết điều đó. Hắn cũng chẳng quan tâm. Giờ đây hắn đã làm việc với những Elder Đen tối và hắn xem con người cũng như cách Elder Đen tối nhìn nhận họ: chỉ hơn loài thú vật một chút mà thôi.”

“Nhưng tụi cháu sẽ không nói cho bất cứ ai những gì mà tụi cháu đã nhìn thấy….” Josh bắt đầu, “và cũng chẳng có ai có thể tin tụi cháu, dù thế nào đi nữa….”

“Và nếu tụi cháu k nói cho ai biết, thì sẽ chẳng có ai biết được về những gì mà tụi cháu nhìn thấy,” Sophie nói. “Tụi cháu sẽ không bao giờ nói đến điều này nữa. Dee sẽ không bao giờ tìm ra tụi cháu.” Nhưng ngay cả khi đang nói, cô cũng bắt đầu nhận ra rằng tình trạng thật vô vọng. Cô và Josh đều đang bị mắc kẹt bởi những hiểu biết về sự tồn tại của cuốn Codex giống như Nicholas và Perry đã bị mắc kẹt.

“Hắn sẽ tìm ra tụi cháu,” Flamel nói một cách hợp lý. Ông liếc nhìn nữ chiến binh. “Theo cô thì Dee hay một trong những tên gián điệp của Morrigan sẽ mất bao lâu nữa để tìm ra hai đứa bé?”
“Không lâu nữa đâu,” cô nói, nhai trái táo tóp tép. “Có thể chỉ trong vài tiếng đồng hồ nữa. Những con chuột hay chim có thể sẽ lần dò theo hai đứa, rồi Dee sẽ đi săn tìm cả hai.”

“Một khi đã được ma thuật chạm đến, hai cháu sẽ thay đổi mãi mãi.” Flamel đưa tay phải lên giữa không khí, để lại một vệt khói mỏng màu xanh lá cây bay lững lờ giữa không trung. “Hai cháu đã để lại dấu vết - một vệt dài.” Ông thổi vào làn khói xanh lá cây và nó cuộn tròn ra xa rồi biến mất.

“Có phải ý của chú là tụi cháu có mùi không?” Josh hỏi.

Flamel gật đầu. “Mùi của ma thuật hoang sơ. Hai cháu đã ngửi thấy một làn hơi vào lúc nãy khi Hekate chạm vào hai đứa. Khi đó cháu đã ngửi thấy mùi gì vậy?”

“Những trái cam,” Josh nói.

“Kem,” Sophie trả lời.

“Và trước đó nữa, khi chú và Dee đánh nhau: hai cháu đã ngửi thấy mùi gì?”

“Bạc hà và trứng thối,” Josh nói ngay lập tức.

“Mỗi phù thủy đều có mùi đặc trưng của họ; như là một dấu ấn riêng biệt. Hai cháu phải học cách lưu ý đến các giác quan của mình. Con người tui có sử dụng đến chúng nhưng không được bao nhiêu. Họ ít khi quan sát, hiếm khi lắng nghe, họ không bao giờ ngửi và họ nghĩ rằng họ chỉ có thể trải nghiệm cảm xúc thông qua làn da. Nhưng họ nói, ồ, họ nói rất nhiều. Chính điều đó là để khỏa lấp cho sự thiếu sử dụng các chức năng còn lại. Khi trở lại với thế giới của mình, hai cháu sẽ có khả năng nhận biết những người có năng lượng ma thuật trong chính họ.” Ông cắt một miếng táo vuông vức và bỏ gọn vào miệng. “Cháu có thể ngửi thấy một mùi đặc biệt, cháu thậm chí có thể nếm nó hoặc nhìn thấy nó tỏa sáng lung linh quanh cơ thể họ.”

“Nó sẽ tồn tại được bao lâu?” Sophie hỏi tò mò. Cô với tay lấy một trái anh đào. Nó có kích thước bằng một trái cà chua nhỏ. “Nó có phai mờ đi không?”

Flamel lắc đầu. “Nó sẽ không bao giờ mờ đi. Ngược lạ, nó sẽ ngày càng mạnh hơn. Cháu sẽ phải nhận ra rằng chẳng có ai là như trước đối với cả hai tụi cháu kể từ ngày hôm nay trở đi.”

Josh cắn một miếng táo nghe giòn tan. Những giọt nước táo màu trắng chảy xuống cằm cậu. “Nghe cách chú nói thì sự “chẳng còn như trước” có vẻ là một chuyện tồi tệ,” Josh nói với nụ cười toe toét. Cậu lấy lưng ống tay áo lau sạch miệng.

Flamel sắp sửa trả lời thì ông chợt ngước nhìn lên và đột ngột đứng dậy. Scathach cũng đứng lên một cách uyển chuyển và lặng lẽ. Sophie đứng bật dậy nhưng Josh vẫn tiếp tục ngồi cho đến khi Sophie nắm lấy vai cậu và kéo cậu đứng lên. Rồi cô quay nhìn về phía Nữ thần Ba mặt.

Đó không phải là Hekate.

Người phụ nữ cô nhìn thấy hồi chiều khá cao và thanh nhã, có lẽ là ở độ tuổi trung niên với mái tóc màu bạc cắt ngắn như một chiếc mũ khít khao ở trên đầu, và làn da đen của bà ta mịn màng chẳng hề có lấy một nếp nhăn nào. Người đàn bà vừa vào phòng đây trông già hơn rất nhiều. Những nét tương đồng của Hekate vẫn còn đó, và Sophie đoán có lẽ bà ta chính là mẹ hay bà ngoại của Hekate. Mặc dù bà trông vẫn cao, bà cúi gập người về phía trước với một cây gậy chạm trổ công phu với chiều cao tương đương người bà và dùng cây gậy đó để đi băng qua các cành cây. Khuôn mặt bà có nhiều nếp nhăn li ti, đôi mắt lõm sâu và sáng lấp lánh những tia vàng kỳ lạ. Bà hói hoàn toàn và Sophie có thể nhìn thấy hình xăm xoắn ốc phức tạp được khắc lên da đầu của bà. Mặc dù bà mặc một chiếc váy tương tự như chiếc váy mà Hekate mặc lúc chiều, bây giờ những sợi vải lấp lánh ánh kim có màu đỏ và đen rung rinh theo từng cử động của bà.
Sophie chớp mắt, dụi mắt rồi lại chớp mắt lần nữa. Cô có thể nhìn thấy một quầng sáng nhẹ của luồng điện bao quanh người phụ nữ, giống như bà ta đang rỉ ra một lớp sương mù trắng bạc. Khi bà di chuyển, bà để lại những giọt trắng đó phía sau lưng mình.

Không để ý đến sự có mặt của bất cứ ai, bà ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện với Nicholas Flamel. Chỉ khi bà đã ngồi xuống thì Flamel và Scathach mới ngồi. Sophie và Josh cũng ngồi xuống, hết nhìn Nicholas lại nhìn sang người đàn bà lạ, tự hỏi bà ta là ai và chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn bà nâng chiếc ly gỗ trên bàn lên, nhưng không uống. Có tiếng sột soạt của những chuyển động trong thân cây phía sau bà và bốn chàng thanh niên cao, đầy cơ bắp xuất hiện với những cái khay đầy thức ăn trên tay. Họ đặt thức ăn vào chính giữa bàn và lặng lẽ lui ra. Các chàng trai trông rất giống nhau đến nỗi giữa họ như có mối quan hệ chặt chẽ nhưng điều làm hai đứa trẻ chú ý nhất chính là khuôn mặt họ: có một cái gì đó khác thường trên bề mặt và góc độ của đầu sọ. Trán họ đổ dốc xuống gần đôi mắt, mũi ngắn và bẹt, xương gò má nhô cao và cằm lẹm về phía sau. Hàm răng vàng lấp ló đằng sau đôi môi của họ. Những chàng trai đều để ngực trần và chân trần, họ chỉ mặc váy da đính những miếng kim loại hình chữ nhật. Và trên ngực, chân và đầu họ phủ một lớp lông thô màu đỏ.

Sophie đột nhiên nhận ra mình đang nhìn chằm chằm và vội đưa mắt sang phía khác. Những người đàn ông trông như thuộc giống người nguyên thủy, nhưng Sophie biết rất rõ sự khác biệt giữa giống Neanderthal và Cro-Magnon, và cha của cô còn có những sọ người bằng nhựa của giống Austrailpiticious, Peking và Great Apes trong công trình nghiên cứu của ông. Những người đàn ông này không thuộc bất kỳ nhóm nào trong các giống trên. Và rồi Sophie nhận thấy đôi mắt họ có màu xanh: xanh ngời sáng với sự thông minh lạ lùng.

“Họ chính là Torc Allta,” cô nói, và tê cứng người trong kinh ngạc khi tất cả mọi người quay lại nhìn cô. Cô không nhận ra rằng mình đã nói to lên ý nghĩ của mình.

Josh, từ nãy đến giờ đang mải nhìn một cách nghi ngờ một khoanh cá mà cậu dùng nĩa xiên lên từ một tô hầm, liếc về phía sau lưng bốn chàng thanh niên. “Em biết điều đó,” cậu nói tự nhiên.
Sophie đá chân cậu dưới gầm bàn. “Em đâu có biết gì. Em còn bận kiểm tra thức ăn mà. Lúc nào em cũng nghĩ đến cái dạ dày của mình trước.”

“Em đói bụng quá,” cậu nói, rồi chồm người về phía chị mình. “Chính những sợi lông màu đỏ và những chiếc mũi lợn đã nói lên tất cả,” cậu thì thầm. “Em nghĩ là chị nhận ra điều đó.”

“Sẽ là một sai lầm nếu để họ nghe hai cháu nói như vậy,” Nicholas Flamel cắt lời Josh một cách nhỏ nhẹ. “Cũng là một sai lầm khi dánh giá qua vẻ bề ngoài hay bình luận thoải mái về những gì mà hai cháu thấy. Trong lúc này, tại nơi đây, có những tiêu chuẩn khác, nguyên tắc khác được áp dụng. Ở nơi đây, từ ngữ có thể giết chết người - theo đúng nghĩa đen.”

“Hay làm cho em bị giết chết,” Scathach nói thêm. Cô đã gắp đầy rau vào đĩa của mình, chỉ có một số ít rau trong số đó là trông quen thuộc với chị em Sophie. Cô gật đầu theo hướng của cái cây. “Nhưng em đã nói đúng: họ chính là Torc Allta trong lốt người của họ. Có lẽ đó là những chiến binh giỏi nhất trong bất kỳ thời đại nào,” cô nói.

“Họ sẽ đi theo các bạn khi các bạn rời khỏi đây,” người phụ nữ lớn tuổi đột ngột nói, giọng của bà nghe mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc so với cơ thể mỏng manh của bà.

Flamel cúi chào. “Chúng tôi rất hân hạnh đón nhận sự hiện diện của họ.”

“Đừng nói vậy,” người đàn bà ngắt lời. “Họ sẽ không chỉ đi theo để bảo vệ các bạn mà còn để chắc chắn rằng các bạn thật sự đã rời khỏi lãnh địa của tôi.” Bà duỗi thẳng các ngón tay dài ra trên bàn và Sophie nhận thấy mỗi ngón tay của bà sơn theo mỗi màu khác nhau. Thật kỳ lạ, những hoa văn trông giống hệt như mẫu mà cô đã từng nhìn thấy trên móng tay của Hekate trước đó. “Các bạn không thể ở lại đây,” người đàn bà nói. “Các bạn phải đi thôi.”

Cặp sinh đôi nhìn nhau; tại sao bà ta lại tỏ ra thô lỗ như thế?

Scathach mở miệng, định nói, nhưng Flamel vươn người nắm lấy cánh tay cô. “Chúng tôi luôn có ý như vậy,” ông nói dịu dàng. Ánh mặt trời của buổi hoàng hôn xuyên qua cây lá rọi lấp lóa trên khuôn mặt ông, biến đôi mắt xanh lơ của ông thành những tấm gương. “Khi Dee tấn công cửa tiệm của tôi và đoạt lấy cuốn Codex, tôi nhận ra là mình không còn có nơi chốn nào để đi nữa.”

“Ông nên đi về hướng nam,” người đàn bà nói, váy của bà lúc này hầu như chuyển thành màu đen với những đường đỏ chảy như mạch máu. “Ông sẽ được chào đón hơn ở nơi đó. Tôi muốn ông rời khỏi nơi này.”

“Khi tôi nhận ra rằng lời tiên tri sắp thành hiện thực, tôi biết là tôi phải tìn đến bà,” Flamel tiếp tục, phớt lờ những lời bà vừa nói. Cặp sinh đôi, vẫn theo dõi sát sao cuộc đối thoại, để ý thấy đôi mắt của ông sáng lung linh.

Người đàn bà quay đầu lại và nhìn cặp sinh đôi với cặp mắt màu bơ. Khuôn mặt nhăn nheo của bà nở một nụ cười không chút hài hước để lộ hàm răng nhỏ màu vàng đều đặn. “Tôi đã từng nghĩ về điều đó; tôi tin rằng lời tiên tri không có ý nói đến con người - đặc biệt là những đứa trẻ con,” bà nói tiếp với một tiếng rít.

Có một sự khinh thường trong giọng nói của người đàn bà khiến cho Sophie bật lên tiếng. “Tôi ước rằng bà không nói về chúng tôi như thể là chúng tôi không có mặt nơi này,” cô nói.
“Bên cạnh đó,” Josh nói, “con gái bà sắp sửa giúp đỡ chúng tôi. Tại sao chúng ta không thử chờ đợi và để xem cô ấy nói gì.”

Người đàn bà lớn tuổi chớp mắt nhìn cậu bé và đôi lông mày gần như vô hình của bà nhướn lên trong một câu hỏi im lặng. “Con gái của tôi?”

Sophie thấy đôi mắt của Scathach mở lớn trong kinh ngạc hay để cảnh báo, nhưng Josh lại tiếp tục. “Đúng vậy, đó là người phụ nữ mà chúng tôi gặp hồi chiều. Người phụ nữ trẻ - có phải đó là con gái của bà? Hoặc có thể cô ta là cháu ngoại của bà? Cô ấy sẽ giúp chúng tôi.”

“Ta không có con gái hay cháu gái nào hết!” Chiếc váy của người đàn bà cao tuổi lóe lên màu đen và màu đỏ. Bà cắn chặt môi và bà tung ra một cử chỉ khó hiểu. Bàn tay của bà xòe ra những móng vuốt và không khí đột nhiên sực nức mùi chanh. Vô số những quả bóng nhỏ có màu xanh lục sáng tụ tập trên hai lòng bàn tay của bà.

Và rồi Scathach dùng một con dao găm đâm thẳng vào chính giữa chiếc bàn gỗ. Cái bàn bị xẻ ra làm đôi với một tiếng gãy răng rắc long trời làm bắn tung hàng trăm mảnh vụn lên không khí và những chén gỗ đựng thức ăn rơi vỡ tung tóe trên sàn nhà. Người đàn bà đáp trả với những ánh sáng xanh lá cây nhểu xuống từ các ngón tay bà như một thứ chất lỏng lênh láng. Nó chảy, kêu xèo xèo và xuyên qua cành cây trước khi chìm vào gỗ.

Bốn Torc Allta ngay lập tức đứng sau lưng người đàn bà, vung những thanh kiếm hình lưỡi hái lên cao, và thêm ba sinh vật trong lốt lợn lòi cũng nhảy xổ ra từ các bụi rậm và chạy băng qua các cành cây tới đứng ngay sau Flamel và Scatty.

Cặp sinh đôi cứng đờ vì sợ hãi, không biết chắc vì những gì đang xảy ra. Nicholas Flamel không động đậy, ông tiếp tục cắt và ăn táo. Scathach bình tĩnh thu lại dao găm và đứng khoanh tay trước ngực. Cô nói gì đó rất nhanh với người đàn bà. Sophie và Josh có thể nhìn thấy đôi môi của Scathach mấp máy, nhưng tất cả những gì chúng nghe được chỉ là những tiếng rì rầm như tiếng muỗi vo ve.

Bà già không trả lời gì cả. Khuôn mặt bà vô cảm khi bà đứng lên và bước ra xa khỏi chiếc bàn với những con Torc Allta vây quanh bảo vệ. Lần này cả Flamel lẫn Scathach đều không đứng lên.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, Scathach cúi người gom lại những trái cây và rau bị rớt xuống sàn nhà, phủi bụi cho chúng và cho chúng vào chiếc chén gỗ duy nhất còn lành lặn. Cô bắt đầu ăn.

Josh sắp mở miệng để hỏi đúng câu hỏi mà Sophie cần nghe câu trả lời, nhưng cô với tay qua dưới gầm bàn và siết chặt cánh tay cậu, ra dấu im lặng. Cô để ý thấy rằng có một chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm vừa xảy ra, và đó là một chuyện mà Josh có dự phần vào đó.

“Tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn cả, phải không?” Sau cùng thì Scathach nói.

Flamel ăn xong trái táo và chùi cạnh của đầu mũi tên đen vào một cái lá. “Điều đó còn phụ thuộc vào việc cô định nghĩa “ổn” là thế nào,” ông nói.

Scathach nhai một củ cà rốt kêu rau ráu. “Chúng ta vẫn còn sống và chúng ta vẫn ở trong Vương quốc Bóng tối,” cô nói. “Chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn. Mặt trời đang lặn. Bà chủ nhà của chúng ta sẽ đi ngủ và vào buổi sáng hôm sau, bà ta sẽ trở thành một người khác. Có thể bà ta sẽ không còn nhớ chút gì về những chuyện xảy ra chiều tối hôm nay.”

“Cô đã nói gì với bà ấy vậy?” Flamel hỏi. “Tôi chưa bao giờ thông thạo ngôn ngữ của Elder.”

“Đơn giản là nhắc nhở bà ấy về bổn phận lâu đời về lòng hiếu khách và hành vi không đáng kể vừa rồi của tôi là không hề cố ý và gây ra là do bất cẩn. Và do đó, không hề phạm tội nếu xét theo Luật lệ của Elder.”

“Bà ta thật đáng sợ…..” Flamel thì thầm, liếc nhìn về phía thân cây to lớn. Có thể nhìn thấy những Torc Allta khổng lồ đang di chuyển trong đó trong khi con lợn lòi bự nhất vẫn đang trấn giữ lối cửa ra vào.

“Bà ta luôn luôn đáng sợ khi màn đêm dần buông xuống. Đó là khi bà ta dễ thương tổn nhất,”Scathach nói.

“Sẽ rất tuyệt,” Sophie nói, “nếu như có ai đó nói cho tụi cháu biết một cách chính xác về những gì vừa xảy ra.” Cô rất ghét chuyện người lớn nói chuyện với nhau và phớt lờ sự có mặt của trẻ con ở đó. Và đó chính xác là những gì cô đang cảm thấy trong lúc này.

Scathach mỉm cười, và đột nhiên hàm răng ma cà rồng trông thật dài trong miệng của cô. “Cậu em sinh đôi của cô đã xoay xở để chọc giận một trong những nhân vật quyền lực nhất của Giống loài Elder và suýt chút nữa là bị biến thành chất lỏng màu xanh lục vì tội lỗi của mình.”

Josh lắc đầu. “Nhưng em có nói gì đâu…” cậu phản bác. Cậu nhìn chị gái mong nhận được sự ủng hộ trong khi nghĩ nhanh đến cuộc đối thoại vừa qua với người đàn bà lớn tuổi. “Tất cả những gì em nói đó là con gái hay cháu gái của bà ta đã hứa sẽ giúp đỡ chúng ta….”

Scathach phá lên cười. “Làm gì có con gái hay cháu gái. Người phụ nữ chững chạc mà hai chị em nhìn thấy chiều này chính là Hekate. Bà già mà hai em thấy tối nay cũng là Hekate, vào buổi sáng, hai em sẽ gặp một cô gái trẻ măng, đó cũng chính là Hekate nốt.”

“Nữ thần Ba mặt,” Flamel nhắc nhở hai đứa trẻ.

“Hekate bị một lời nguyền về tuổi tác trong một ngày. Trinh nữ vào buổi sáng, Mệnh phụ lúc ban chiều, Bà già khi tối đến. Bà ta cực kỳ nhạy cảm về tuổi tác của mình.”

Josh nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Em đâu có biết…”

“Không có lý do gì mà em có thể biết được….chỉ trừ khi sự thiết hiểu biết của em đưa em đến cái chết hay kinh khủng hơn thế nữa.”

“Nhưng chị đã làm gì cái bàn?” Sophie hỏi. Cô nhìn chiếc bàn tròn nay đã bị phá hủy: nó bị bửa ra làm đôi ở ngay chính giữa, và Scatty hầu như chỉ chạm nhẹ tới nó với con dao găm. Mép gỗ nơi vết cắt trông khô nẻ và bẩn thỉu.

“Sắt”, Scatty nói đơn giản.

“Một trong những tác dụng phụ đầy ngạc nhiên của kim loại nhân tạo,” Flamel nói, “đó là khả năng vô hiệu hóa ngay cả loại ma thuật hùng mạnh nhất. Sự khám phá ra sắt thật sự đã đánh dấu hồi kết thúc của sức mạnh của Giống loài Elder trên thế giới này.” Ông cầm lấy đầu mũi tên đá đen. “Đó là lý do vì sao chú xài cái này đây. Elder họ cảm thấy hoảng sợ bồn chồn trước kim loại.”

“Nhưng chị đang mang theo kim loại trên người,” Sophie nói với Scatty.

“Tôi thuộc Thế hệ Kế tiếp - không phải Elder thế hệ đầu như Hekate. Tôi có thể chịu đựng được việc ở gần kim loại.”

Josh liếm đôi môi khô nứt. Cậu vẫn còn nhớ những chùm tia sáng màu xanh lục trong lòng bàn tay của Hekate. “Khi chị nói “biến thành chất lỏng màu xanh lục”, chị không có ý nói là…”

Scatty gật đầu “Chất nhờn xanh lục rất nhầy nhớt. Khá ghê tởm. Và chị hiểu rõ rằng nạn nhân thường giữ được trạng thái tỉnh táo một lúc.” Cô liếc nhìn Flamel. “Tôi không thể nhớ được người mới đây vượt qua một trong những Elder và vẫn còn sống. Ông có nhớ không?”

Flamel đứng lên. “Hãy hy vọng là bà ta không nhớ chút gì về buổi tối hôm nay vào sáng mai. Nghỉ ngơi chút đã,” ông nói với cặp sinh đôi, “ngày mai sẽ là một ngày dài đấy.”

“Tại sao?” Sophie và Josh đồng thanh hỏi.

“Bởi vì vào ngày mại, chú hy vọng là chú có thể thuyết phục Hekate đánh thức ma thuật tiềm năng trong hai cháu. Nếu hai cháu có cơ hội sống sót nào trong những ngày sắp tới, chú sẽ phải đào tạo các cháu thành những phù thủy.”
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 17
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 5
» Chương 21
» Chương 37
» Chương 38
» Chương 7

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến