MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 20

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 20 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 20   Chương 20 I_icon_minitimeWed Aug 25, 2010 5:32 pm

Ngay cả ở Bel Air, khu vực nổi tiếng của Los Angeles là có những dinh thự xa hoa lộng lẫy, thì ngôi nhà này trông vẫn rất nổi bật. Rộng rãi và nằm vươn dài, ngôi nhà được xây hoàn toàn bằng đá cẩm thạch travectin và chỉ có một con đường riêng biệt duy nhất dẫn vào bên trong nhà. Nó nằm trong một vùng đất rộng sáu mươi mét vuông và được bao quanh bởi một bức tường thành cao 3,6 mét có gắn hàng rào điện phía bên trên. Tiến sĩ John Dee đã phải đợi khoảng mười phút bên ngoài cánh cổng khép kín trong khi một nhân viên bảo vệ có trang bị đầy đủ kiểm tra nhân dạng hắn còn một nhân viên khác thì xem xét từng xen - ti - mét của chiếc xe, thậm chí còn soi quét phía bên dưới của nó bằng một máy camera nhỏ. Dee lấy làm vui mừng vì hắn đã chọn dịch vụ xe Limousine với một người tài xế; hắn không chắc là tay bảo vệ sẽ xử lý ra sao đối với một tên Golem làm bằng bùn.

Dee đã bay đến đây từ San Francisco vào buổi chiều muộn bằng chiếc máy bay phản lực riêng của hắn. Chiếc Limousine do văn phòng của hắn đặt thuê, đã đên đón hắn ở Burbank - bây giờ đã được đặt tên mới là phi trường Bob Hope, hắn nhận thấy như thế - và chở hắn đến Đại lộ Hoàng hôn sau khi vượt qua đám xe cộ đông đúc kinh hoàng mà hắn đã nếm trải kể từ khi sống ở Victorian London.

Lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, Dee cảm thấy như thể là những sự kiện đang vuột ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Mọi chuyện đang tiến triển rất nhanh chóng và, theo kinh nghiệm của hắn, những biến cố bất ngờ xảy ra. Hắn đang bị hối thúc bởi những người - ồ, chính xác là không phải con người, những kẻ đang nôn nóng gặt hái kết quả. Họ đã khiến hắn chống lại Flamel hôm nay, mặc dù hắn đã nói với họ là hắn cần thêm một vài ngày nữa để chuẩn bị. Và hắn đã đúng khi nói thế. Thêm hai mươi bốn tiếng đồng hồ cho việc lập kế hoạch và theo dõi chặt chẽ sẽ cho phép hắn bắt được Nicholas và Perenelle cùng cuốn Codex nguyên vẹn. Dee đã báo trước với những ông chủ của hắn là Nicholas Flamel có thể sẽ rất khôn khéo, nhưng họ đã không hề nghe lời hắn. Dee biết rõ Flamel hơn bất cứ ai. Trong nhiều thế kỷ hắn đã suýt nữa bắt được ông ta - rất gần - thế nhưng trong mọi cơ hội, Flamel và Perenelle đã xoay xở để chạy thoát.

Trở lại ngồi trong chiếc xe có máy lạnh, trong khi những nhân viên bảo vệ tiếp tục cuộc kiểm tra của họ, hắn hồi tưởng lần đầu tiên hắn gặp gỡ Nhà Giả kim danh tiếng, Nicholas Flamel.

[center:2o2woy4w]++++++++++++++++++[/center:2o2woy4w]
Tiến sĩ John Dee sinh năm 1527. Hắn là một nhân vật rất quan trọng đối với Nữ hoàng Elizabeth đệ Nhất và hắn đã phục vụ Nữ hoàng với nhiều khả năng đa dạng: như một nhà tư vấn và dịch thuật, một nhà toán học và thiên văn học, và là nhà chiêm tinh học cho riêng cá nhân bà. Hắn là người chọn ngày lễ đăng quang cho bà và hắn đã chọn thời điểm 12 giờ trưa ngày 15 tháng 1 năm 1559. Hắn hứa với nàng công chúa trẻ là vương quyền của cô sẽ kéo dài bao lâu. Và nó đã kéo dài 45 năm.

Tiến si John Dee cũng là gián điệp của Nữ hoàng.

Dee làm gián điệp cho Nữ hoàng Anh trong khu vực châu Âu và là đại lý quyền lực có sức ảnh hưởng mạnh nhất của bà trong lục địa châu Âu. Là một học giả và nhà khoa học nổi tiếng, là nhà giả kim và pháp sư lừng danh, hắn được chào đón tại các phiên tòa của nhà vua và các cung điện của giới quý tộc. Hắn công khai thừa nhận tài thông thạo tiếng Anh, tiếng Latin và tiếng Hy Lạp - mặc dù thật ra hắn nói giỏi khoảng hơn mười thứ tiếng, và hiểu rõ ít nhất là mười thứ tiếng khác nữa, kể cả tiếng Ả - rập và chút ít tiếng Trung Quốc. Hắn sớm hiểu được rằng mọi người thường rất dễ gắn chặt thành một khối khi họ không biết rằng hắn hiểu rõ từng lời của họ, và hắn tận dụng tối đa điều đó. Dee ký biệt danh là 007. Hắn nghĩ là thật đáng mỉa mai sau đó năm trăm năm khi Ian Fleming tạo ra nhân vật James Bond thì ông ta cũng đặt cho anh ra mật mã 007.
John Dee là một trong những pháp sư hùng mạnh nhất của thời đại mà hắn sống. Hắn đã làm chủ được thuật gọi hồn và phép phù thủy, thuật chiêm tinh và toán học, tài bói toán và bói cầu. Cuộc hành trình của hắn băng qua châu Âu đã giúp hắn tiếp xúc với tất cả các pháp sư và phù thủy vĩ đại nhất lúc đó…trong đó bao gồm cả Nicholas Flamel huyền thoại, người đàn ông được biết đến với cái tên Nhà Giả kim.

Dee đã khám phá ra sự tồn tại của Nicholas Flamel - người mà lẽ ra đã phải chết năm 1418 - hoàn toàn do tình cờ. Cuộc đụng độ đã hình thành nên cuộc đời của hắn và trong nhiều cách khác nhau, ảnh hưởng đến lịch sử thế giới.

Nichiolas và Perenelle đã trở lại Paris vào cuối những năm 1500, và họ làm việc như những bác sĩ, sống nghèo đói và đau ốm ngay trong chính những bệnh viện mà Flamel đã thành lập nên trước đó hơn một thập niên. Hầu như họ sống và làm việc bên cạnh khu vực Nhà thờ Đức Bà. Dee đã có mặt tại Paris để thực hiện một sứ mạng bí mật cho Nữ hoàng, nhưng ngay giây phút mà ông nhìn thấy người đàn ông mảnh khảnh tóc đen cùng bà vợ mắt xanh lục của mình làm việc trong những căn phòng trần cao của bệnh viện, hắn đã biết ngay họ là ai. Dee là một trong số ít người trên thế giới có ấn bản một tác phẩm nổi tiếng của Flamel tựa đề Giản lược về Triết học trong đó có khắc chân dung của Nhà Giả kim nơi trang đối diện dang in tựa đề. Khi Dee tự giới thiệu mình với bác sĩ và vợ ông, gọi họ bằng tên thật, không ai phản đối điều đó. Dĩ nhiên, họ cũng đã biết danh tiếng của Tiến sĩ John Dee. Mặc dù Perenelle có ít nhiều dè dặt, Nicholas đã rất phấn khởi với cơ hội nhận nhà phap sư người Anh làm học trò mình. Dee ngay lập tức rời khỏi nước Anh và trải qua bốn năm kế tiếp rèn luyện nghề nghiệp với Nicholas và Perenelle ở Paris.

Và cũng chính tại Paris, vào năm 1575, hắn đã lần đầu tiên biết được về sự tồn tại của Giống loài Elder.

Một đêm khuya nọ khi hắn đang nghiên cứu bài vở trong căn phòng nhỏ của hắn tại nhà Flamel thì bất thình lình một sinh vật kỳ quái trượt xuống từ ống khói, làm bắn tung ra than và gỗ vụn khi nó bò lướt qua tấm thảm chùi chân. Sinh vật này thuộc nòi giống ma cà rồng thường hay tràn vào quấy phá các cống rãnh và nghĩa địa của phần lớn các thành phố châu Âu. Tương tự như những hình thù thô thiển được khắc vào đá để trang trí cho nhà thờ lớn gần như nằm đối diện với ngôi nhà, sinh vật này có lớp da hằn lên những đường gân như cẩm thạch và đôi mắt màu xám tro. Nói bằng thứ tiếng Hy Lạp cổ xưa, con ma cà rồng đã mời Dee lên tham dự buổi họp mặt ở trên nóc của Nhà thờ Đức Bà Paris. Nhận ra rằng đây là một lời mời mà hắn không thể từ chối, Dee đã chạy theo sinh vật này xuyên qua màn đêm. Vừa chạy vừa nhảy, thỉnh thoảng trên hai chân, thường thì trên bốn chân, con ma cà rồng dẫn hắn chạy xuyên qua những hành lang ngày cang thu hẹp dần, rồi xuống các cống rãnh, và cuối cùng vào một hành lang nhỏ dắt hắn đi sâu vào những bức tường của thánh đường hùng vĩ. Hắn theo chân con ma cà rồng leo lên một nghìn lẻ một bậc thang khắc ở phía trong bức tường dẫn ra nóc nhà thờ.

“Đợi đã,” con vật yêu cầu, và rồi không nói thêm gì nữa. Sứ mạng của nó đã hoàn thành, nó phớt lờ Dee và ngồi xuống cạnh lan can, gù lưng về phía trước, hai cánh xếp lại trên vai, đuôi cuốn chặt vào lưng, những chiếc sừng nhỏ nhô lên từ trán. Nó thò đầu nhìn xuống quảng trường phía dưới, nhìn những kẻ lang thang đang đi lại trong đêm khuya hay những người vô gia cư đang tìm kiếm một bữa ăn lót lòng. Nếu ai đó ngước mắt nhìn lên, con ma cà rồng sẽ chìm khuất vào bất kỳ viên đá chạm khắc nào gắn trên tòa nhà.

Dee đi bộ đến rìa của góc nhà thờ và nhìn xuống thành phố. Paris ban đêm đang nằm ngay dưới chân của hắn. Hàng nghìn ngọn đèn nhấp nháy từ các bếp lửa, đèn dầu và nến, những làn khỏi tỏa lên không trung, vô số đốm sáng tỏa dọc theo dòng sông Seine uốn lượn. Từ độ cao này, Dee có thể nghe thấy tiếng ồn ào của thành phố, rù rì vo ve như tiếng của tổ ong trong đêm khuya và có thể ngửi thấy mùi độc hại trên các đường phố - một sự pha trộn giữa cống rãnh, trái cây thối và thịt ôi, mùi mồ hôi của người và vật và mùi hôi thối của dòng sông.

Đứng dựa vào khung cửa sổ Hoa Hồng nổi tiếng của thánh đường, Dee chờ đợi. Sự nghiên cứu về ma thuật đã dạy cho hắn nhiều điều - đặc biệt là giá trị của lòng kiên nhẫn. Con người học giả trong hắn tận hưởng cái thú đứng trên nóc cao của tòa nhà cao nhất Paris và hắn ước ao giá mà hắn mang theo khung vẽ phác thảo trong lúc này. Hắn nhìn ngắm xung quanh vẻ hài lòng, khắc sâu những gì trước mắt vào trí nhớ siêu phàm của hắn. Hắn hồi tưởng lại một chuyến du ngoạn đến Florence vừa mới đây. Hắn đã tới đó để nghiên cứu về những trang nhật ký của Leonardo Da Vinci. Chúng được viết bằng một thứ mật mã kỳ lạ mà không ai có thể giải mã được: hắn chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ để giải mã - không ai nhận ra rằng Leonardo đã viết cuốn nhật ký của ông không chỉ bằng mật mã, mà còn viết chữ ngược theo hình phản chiếu của gương. Những trang ghi chép đầy những hình vẽ kỳ thú về những phát minh: súng có thể bắn nhiều lần, một chiếc xe ngựa bọc giáp có thể di chuyển mà không cần đến ngựa kéo, và một chiếc tàu có thể chạy ở dưới mặt biển. Có một chi tiết đặc biệt khiến cho Dee thích thú: một bộ áo giáp mà Da Vinci tuyên bố rằng sẽ cho phép người mặc bay vào không khí và lướt đi như chim. Dee không bị thuyết phục hoàn toàn là thiết kế của nó sẽ làm được điều đó, mặc dù hắn không ao ước gì hơn là được bay lượn như chim. Khi đứng nhìn xuống toàn cảnh Paris, hắn bắt đầu tưởng tượng rằng không biết điều gì sẽ xảy ra khi hắn khoác đôi cánh của Da Vinci vào đôi cánh tay mình và nhấc người bay qua những nóc nhà.

Ý nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi một chuyển động thoáng qua. Hắn quay về hướng bắc nơi có một hình bóng đang di chuyển trên bầu trời đêm, một bóng đen kéo thành vệt dài với những đốm nhỏ hơn. Những hình bóng nhỏ hơn trông giống như những con chim…ngoại trừ viêc hắn biết là những con chim hiếm khi bay vào buổi tối. Dee biết ngay lập tức không chút nghi ngờ rằng đó chính là sinh vật mà hắn được dắt lên đây để gặp gỡ. Hắn tập trung nhìn vào hình bóng ngày càng lớn dần khi nó bay đến gần hơn, cố gắng đoán hết những gì hắn đang nhìn thấy, nhưng chỉ khi mà hình dáng đó đậu hẳn xuống nóc nhà thờ, hắn mới nhận ra rằng hắn hắn đang nhìn thấy một người đàn bà có khuôn mặt tái mét màu xám tro, ăn vận toàn màu đen với đôi cánh lông quạ đen nhánh.

Đó là đêm mà Tiến sĩ John Dee lần đầu tiên gặp Morrigan. Đêm đó hắn đã biêt đến Giống loài Elder và cách mà họ đã thống trị thế giới loài người dựa vào pháp thuật trong cuốn Cuốn sách của Pháp sư Abraham, cuốn sách mà bây giờ Nicholas Flamel đang sở hữu. Đêm hôm đó Dee đã biết rằng có những nhân vật trong Giống loài Elder muốn trở lại ngôi vị thống lĩnh của mình để cai trị loài người. Và đêm hôm đó Nữ thần Quạ đã hứa với Dee là một ngày kia hắn sẽ làm chủ cả thế giới, hắn sẽ điều khiển một vương quốc kéo dài từ cực này sang cực kia, từ binh minh đến hoàng hôn. Tất cả những gì hắn cần làm đó là đánh cắp cuốn sách từ Flamel và trao lại cho phe Elder.

Đêm hôm đó, Tiến sĩ John Dee trở thành chiến sĩ của đội quân Elder Đen tối.

Sứ mệnh đó đã dẫn dắt hắn đi khắp thế giới, và lọt vào rất nhiều Vương quốc Bóng tối. Hắn đã chiến đấu với ma và ma cà rồng, những sinh vật đã không còn có quyền tồn tại bên ngoài những cơn ác mộng, một số khác thì đã thuộc về những ngày tháng trước sự xuất hiện của loài người. Hắn đã chiến đấu với vai trò thủ lĩnh của đạo quân quái vật và đã bỏ ra ít nhất là một thập niên đi lạc trong Một thế giới băng hà khác. Rất nhiều khi, hắn đã suy nghĩ về sự an toàn của mình, nhưng chưa bao giờ hắn thực sự sợ hãi….cho đến giây phút này, khi hắn ngồi phía trước cổng ra vào của dinh thự nằm ở Bel Air ở Los Angeles trong Thế kỷ Hai mốt. Những thời kỳ trước hắn chưa hề để tâm đến sức mạnh của những sinh vật mà hắn phục vụ, nhưng gần năm thế kỷ phục vụ cho họ đã dạy bảo cho hắn rất nhiều điều…bao gồm cả một sự thật đó là cái chết có lẽ là hình phạt tối thiểu mà họ giáng lên đầu hắn.

Viên bảo vệ trang bị đầy đủ bước lui ra sau và những cánh cửa kim loại cao lách cách mở ra, cho phép chiếc xe của Dee lướt vào dọc theo con đường rải sỏi trắng hướng về lâu đài đá cẩm thạch thấp thoáng đằng sau cây cối. Mặc dù màn đêm đã buông xuống, không có đèn đóm gì phía bên trong ngôi nhà và trong một khoảnh khắc Dee đã tưởng tượng là không có ai trong nhà. Rồi hắn nhớ ra rằng nhân vật - sinh vật - mà hắn đến gặp thích gặp gỡ trong giờ chiều tối và không cần đến các bóng đèn.

Chiếc xe quay một vòng tròn hướng về phía trước của lối ra vào chính nơi mà ánh đèn pha ô tô chiếu sáng ba người đang đứng nơi bậc thang dưới cùng. Khi chiếc xe cuối cùng nghiến lên những hòn sỏi kêu lạo xạo để dừng lại, một hình người tính tới gần cánh cửa và mở cửa xe ra. Thật khó có thể nắm bắt chi tiết mọi chuyện trong bóng chiểu ảm đạm, nhưng giọng nói vọng ra từ bóng tối là giọng đàn ông, và ông ta nói với hắn bằng giọng Anh đặc sệt. “Tiến sĩ Dee, tôi đoán là vậy, tôi là Senuhet. Vui lòng vào nhà. Chúng tôi đã chờ đợi ông.” Rồi hình bóng đó quay đi, sải bước đến những bậc thềm.

Dee chui ra khỏi xe, và thấy rõ là trái tim mình đang xáo động khi hắn theo Senuhet bước vào bên trong lâu đài. Hai bóng đen còn lại đi hai bên cạnh hắn. Mặc dù không ai nói một lời nào, Dee biết họ là những vệ sĩ. Và hắn cũng không biết chắc liệu họ có phải là người hay không.
Dee nhận ra mùi hương ngọt ngào giả tạo ngay khi hắn bước vào trong ngôi nhà: đó chính là hương trầm, một loại hương thơm quý hiếm và đắt tiền từ vùng Trung Đông, được người Ai Cập và Hy Lạp cũng như người ở phía Đông của Trung Hoa sử dụng trong thời cổ xưa. Dee cảm thấy mắt mình đầy nước và cánh mũi hắn giật giật. Giống loài Elder đặc biệt ưa chuộng mùi hương trầm, nhưng mùi đó làm cho Dee đau đầu kinh khủng.

Khi ba bóng đen dẫn Dee vào hành lang chính hắn lờ mờ nhìn thấy nhân dạng của Senuhet: một người đàn ông mảnh khảnh nhỏ bé, hói đầu với làn da màu ôliu. Trông hắn giống như người gốc Trung Đông, từ Ai Cập hoặc Yemen. Senuhet đóng cánh cửa trước dày nặng lại, và nói ba từ, “Đợi ở đây,” và rồi biến mất vào trong màn đêm, để lại Dee với hai tay bảo vệ im lặng.

Dee nhìn xung quanh. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, hắn cũng thấy là hành lang trống rỗng. Không hề có một thứ đồ gỗ nào đặt trên sàn lát đá, không có bức tranh nào ở trên tường, không có bức rèm nào trên các cửa sổ, không có tấm gương nào ở trên tường. Hắn biết là những ngôi nhà như thế này rải rác trên khắp thế giới, ngôi nhà của một số ít các Elder Đen tối muốn sống trà trộn trong thế giới con người, thường là để gieo rắc cái ác. Mặc dù bọn này có những khả năng nguy hiểm phi thường, sức mạnh của chúng bị giới hạn kinh khủng bởi sự gia tăng của sắt trong thế giới hiện đại khiến cho năng lực ma thuật của chúng bị yếu đi. Cũng giống như chì là một chất độc đối với con người, khi sắt, kim loại của con người, là vũ khí chết người đối với Giống loài Elder. Dee biết rõ, dù chẳng cần nhìn, là sẽ chẳng có lấy một mẩu nhỏ nào của kim loại trong ngôi nhà này. Tất cả mọi vật đều được làm bằng vàng hay bạc, ngay cả các nắm đấm cửa và những cái vòi trong phòng tắm.

Các Elder Đen tối rất coi trọng sự riêng tư; thường thì họ thích những nơi yên lặng và hẻo lánh - những hòn đảo nhỏ, sa mạc, những quốc gia như Thụy Sĩ, Liên bang Nga cũ, những vùng băng giá của Canada, thánh đường Himalaya, và rừng rậm Brazil. Khi họ chọn sống ở những thành phố như thế này, những ngôi nhà của họ thường được bảo vệ kiên cố sau những bức tường và dây kim loại với các nhân viên bảo vệ trang bị đến tận chân răng và những con chó đi tuần tra trên mặt đất. Và thậm chí nếu như bất kỳ ai đủ ngu ngốc hay may mắn tiến sâu vào sau cánh cổng, họ sẽ đụng đội với những lính gác già hơn, tăm tối hơn và nguy hiểm hơn.

“Lối này.”

Dee hài lòng vì hắn đã xoay xở để kiềm chế nỗi sợ hãi; hắn không nghe thấy tiếng bước chân trở lại của người đàn ông kia. Họ sẽ đi lên hay đi xuống đây, hắn tự hỏi. Theo kinh nghiệm của hắn, Giống loài Elder thường chia làm hai loại: những kẻ thích ngủ trên nóc nhà và những kẻ thích tầng hầm hơn. Morrigan là một sinh vật ưa thích gác mái và nóc nhà.

Senuhet bước vào một vũng ánh sáng và Dee chú ý thấy lúc này đôi mắt hắn được tô phủ một lớp phấn đen đánh mi mắt của người Ả-rập. Mí trên của hắn tô đen hoàn toàn. Có hai đường kéo dài từ đuôi mắt ra đến lỗ tai. Ba đường trắng thẳng đứng được vẽ nơi cằm hắn, ngay phía dưới đôi môi. Hắn dắt Dee đến một cánh cửa giấu kín nằm ngay phía dưới cầu thang rộng và mở nó ra bằng một câu mật mã trong ngôn ngữ mà vua Tutankhamen đã nói. Dee đi theo hình bóng đó xuyên qua cánh cửa và dừng lại nơi một hành lang tối đen trong khi cánh cửa lách cách đóng lại phía sau lưng họ. Hắn nghe thấy người đàn ông di chuyển phía trước mình, rồi những bước chân của hắn gõ lên những bậc thang.

Xuống. Dee đoán là vị Elder Đen tối mà Morrigan đã gởi hắn đến gặp là một sinh vật ưa thích các tầng hầm và đường hầm. “Tôi sẽ cần đến ngọn đèn,” hắn nói lớn. “Tôi không muốn té xuống các bậc thang và ngã gãy cổ.” Giọng nói của hắn vang vọng nhẹ trong không gian chật hẹp.
“Không hề có điện trong ngôi nhà này, Tiến sĩ John Dee ạ. Nhưng chúng tôi được biết ông là một phù thủy danh tiếng. Nếu ông muốn tạo ra ánh sáng, ông được phép làm điều đó.”
Không nói một lời, Dee duỗi thẳng tay ra. Một đốm xanh da trời hiện lên trong lòng bàn tay hắn. Nó kêu tí tách, quay tròn quanh trục, rồi bắt đầu bừng sáng, từ kích thước một hạt đậu to lên thành một quả nho. Nó tỏa ra ánh sáng màu trắng xanh lạnh lẽo. Vẫn chìa tay ra phía trước, Dee bắt đầu đi xuống cầu thang.

Hắn bắt đầu đếm các bậc thang khi hắn bước dần xuống, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc và tập trung chú ý vào những hoa văn trang trí trên các bức tường, trần nhà và thậm chí sàn nhà. Tất cả giống như đang bước vào một lăng mộ Ả-rập, nhưng, không giống như vô số lăng mộ khác mà hắn từng trông thấy nơi những hình minh họa phai mờ dần, sứt mẻ và rạn vỡ và tất cả được phủ lên một lớp cát thô, những hình trang trí nơi đây trông thật tinh khôi, rực rỡ và nguyên vẹn. Những màu sắc - hơi bị khác đi bởi ngọn đèn xanh mà Dee đang cầm trên tay - trông giống như được sắp xếp, những chữ tượng hình và mật mã trông sinh động và xoăn tít và tên của các vị thần được khắc trong một cái là bằng vàng rất dày.

Một cơn gió đột ngột thổi tới khiến cho giọt đèn màu trắng xanh đung đưa và nhảy nhót trong bàn tay hắn, khiến cho những hình bóng biến đổi thình lình. Mũi của Dee khụt khịt: ngọn gió mang theo mùi hôi của một cái gì đó lâu ngày…lâu ngày và thối rữa.

Chiếc cầu thang đột ngột kết thúc, dẫn vào một hầm chứa có mái vòm rộng rãi. Dee cảm thấy một cái gì đó kêu lạo xạo dưới chân hắn ngay từ bước đi đầu tiên. Hắn hạ nhẹ tay xuống và ngọn đèn trắng xanh chiếu băng ngang qua sàn nhà….được lát bằng hàng nghìn khúc xương trắng được dệt thành một tấm thảm ngà trên mặt đất. Phải mất một lúc lâu Dee mới nhận ra rằng đây là những mẩu xương chuột. Một số cũ đến mức chúng vỡ vụn ra thành bột trắng khi hắn giẫm lên chúng; nhưng một số khác còn rất mới. Không muốn hỏi một câu hỏi mà hắn thật sự không muốn nghe câu trả lời, Dee đi theo người dẫn đường im lặng, những khúc xương vỡ vụn ra dưới mỗi bước chân của hắn. Hắn giơ cao bàn tay, cho ánh sáng rải xuống căn phòng. Tuy nhiên, không giống như các bậc thang, căn hầm bằng phẳng và không trang trí gì. Những bức tường có những sọc đen rịn nước, từng đám mốc xanh tập trung gần sàn nhà, những cây nấm lốm đốm tô điểm cho trần nhà.

“Có vẻ như các ông gặp vấn đề với sự ẩm ướt,” Dee nói một cách thừa thãi, đơn giản là để phá tan bầu không khí im lặng nặng nề.

“Chẳng có vấn đề gì đâu,” Senuhet nói nho nhỏ, “chúng tôi không còn ở đây lâu nữa.”

“Ông ở đây có lâu không?” Dee thắc mắc, liếc nhìn xung quanh.

“Trong nơi này hả?” Người đàn ông thứ hai ngừng lại, nhẩm tính. “Chưa tới một trăm năm. Thật sự chẳng đáng là bao.”

Một bóng đen chuyển động trong bóng tối. “Và chúng tôi sẽ không còn ở đây lâu nữa. Đó là lý do vì sao ông có mặt nơi đây, phải không Tiến sĩ Dee?” giọng nói bỗng trộn lẫn giữa tiếng gầm gừ nóng nảy và tiếng rừ rừ, gọt nhọn từng chữ tiếng Anh một cách khó khăn. Hầu như trái với ý muốn, Dee giơ cao tay lên, để cho ánh sáng trong lòng bàn tay chiếu vào hình dáng cao gầy đang chuyển động trong bóng tối lờ mờ. Ánh sáng chiếu rọi lên đôi chân trần, những ngón chân màu đen sắc nhọn như móng vuốt, rồi đến một cái váy trắng dày nặng rập nổi những viên đá quý, rồi đến ngực áo có nhiều dây vải chéo qua chéo lại với các ký tự Ả-rập, và cuối cùng là cái đầu. Mặc dù Dee biết là hắn đang nhìn thấy cái gì, hắn vẫn không thể ngăn cản một tiếng kêu kinh ngạc thoát ra từ đôi môi khi hắn nhìn vào Bastet. Cơ thể đó là của một người đàn bà, nhưng cái đầu chạm thấu trần nhà uốn vòm là một cái đầu mèo, bóng mượt và đầy lông lá với đôi mắt lớn có hai con ngươi màu vàng như những kẽ hở, một cái mũi nhọn dài và một đôi tai cao hình tam giác. Cái miệng hé mở và ánh sáng lạnh lẽo của Dee chiếu xuyên hàm răng vàng bóng lóa. Đây chính là sinh vật đã được thờ phụng qua nhiều thế hệ trên khắp các vùng đất của Ả-rập.

Dee liếm đôi môi khô nứt khi hắn cúi chào thật thấp. “Cháu gái bà, Morrigan, gởi lời chào đến bà và có nhờ tôi chuyển tới bà lời nhắn gởi đó là đã đến lúc bà trả mối thù đối với Nữ thần Ba mặt.”

Bastet chồm lên, thò bàn tay đầy móng sắc lên nếp gấp chiếc áo khoác ngoài đắt tiền của Dee, vẽ những lỗ tròn trên lớp vải lụa. “Chính xác….hãy nói cho ta nghe một cách chính xác là cháu gái ta đã nói gì,” bà ta yêu cầu.

“Tôi đã nói với bà rồi đó.” Dee nói, nhìn thẳng lên khuôn mặt đáng sợ. Hơi thở của Bastet nồng nặc mùi thịt thối. Hắn tung trái banh ánh sáng xanh da trời lên không khí cho nó treo lơ lửng và xoay tít, rồi hắn gạt nhẹ các móng vuốt của Bastet ra khỏi áo khoác của mình một cách cẩn thận. Chiếc áo đã bị rách một đường nhỏ.

“Morrigan muốn bà tham gia cùng cô ấy trong cuộc tấn công Vương quốc Bóng tối của Hekate,” Dee nói một cách đơn giản.

“Vậy là đã đến lúc rồi,” Bastet tuyên bố một cách đắc thắng.

Viên phù thủy cổ đại gật đầu, những bóng đen đu đưa nhảy nhót trên các bức tường theo những chuyển động. “Đã đến lúc,” hắn đồng ý, “lúc để Giống loài Elder quay trở lại và giành lại trái đất.”

Bastet tru lên, tiếng tru nghe cao vút và đầy đe dọa và rồi vùng bóng tối sau lưng bà ta sôi lên sùng sục và hàng nghìn con mèo, gồm đủ mọi chủng loại, đủ mọi kích thước, nhảy vào căn hầm và tụ tập quanh bà ta thành một vòng tròn lớn chưa từng thấy. “Đã đến lúc để săn đuổi,” bà ta tuyên bố, “đã đến lúc cho ăn.”

Những con mèo lắc lư và kêu gào ầm ĩ. Dee cảm thấy cảnh tượng thật đáng kinh hoàng, nghe như vô số em bé đang khóc.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 20
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 14
» Chương 30
» Chương 15
» Chương 31
» Chương 16

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến