MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương   Chương I_icon_minitimeSun Aug 29, 2010 10:12 am

“Chúng ta cần phải đi.” Nicholas Flamel chụp lấy vai của Josh và lắc lắc người cậu, đưa cậu trở về với thực tại.

Josh quay lại nhìn Nhà Giả kim. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, nhưng cậu không để ý đên chúng. “Sophie…” cậu thì thầm.

“…sắp ổn rồi,” Nicholas nói chắc chắn. Những âm thanh vang dội từ dãy hành lang ngoài kia, tiếng vũ khí va chạm hòa cũng tiếng gầm rống của người và thú. Nổi lên tất cả là tiếng cười hân hoan của Scathach. Flamel tiến tới chỗ Sophie vẫn đang nằm cách sàn nhà 10cm và luồng điện của ông bỗng chuyển thành màu xanh trắng khi ông nắm lấy tay cô. Ông đặt cô xuống đất một cách nhẹ nhàng. Ngay khi những bàn chân của cô vừa chạm đất, dường như tất cả sức lực đã rời khỏi người cô và ông giữ lấy cô trước khi cô ngã vật xuống sàn nhà, bất tỉnh.

Ngay lập tức Josh quỳ xuống bên cạnh chị. Cậu đẩy Flamel ra xa và lấy hai tay đỡ lấy chị mình. Những tia năng lượng từ luồng điện đang mờ dần của Sophie chạm vào da thịt cậu, nhưng cậu thậm chí không màng đến những mũi kim đau nhói đó. Khi cậu ngước lên nhìn Flamel, khuôn mặt cậu ngập tràn giận dữ. “Chú thừa biết,” cậu kết tội, “chú thừa biết là việc này nguy hiểm tới mức nào. Chị cháu bị hôn mê rồi.”

“Chú biết là sẽ không có chuyện gì xảy ra,” Nicholas nói một cách bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Josh. “Luồng điện của cô ấy - và của cháu - quá mạnh. Chú biết là cả hai cháu sẽ sống sót. Chú không bao giờ có chủ ý đưa bất kỳ ai trong hai cháu vào vòng nguy hiểm. Chú thề đó.” Ông cầm lấy cổ tay của Sophie để kiểm tra mạch, nhưng Josh đẩy tay ông ra. Cậu không tin ông; cậu muốn tin, nhưng dù sao đi nữa những lời của Flamel thật đáng ngờ.

Cả hai cùng nhảy dựng lên khi một tiếng nghe như tiếng mèo kêu ré lên thảm thiết từ hành lang bên ngoài. Giọng của Scatty vang lên sau đó. “Chúng ta thực sự phải rời khỏi nơi đây. Và bây giờ là một thời điểm tốt!”

Mùi cháy khét nghe nồng nặc hơn và những lọn khói xám bắt đầu bò vào bên trong căn hầm.
“Chúng ta phải đi thôi. Chúng ta có thể nói về chuyện này sau,” Flamel nói dứt khoát.

“Chú tốt nhất nên tin rằng chúng ta sẽ nói về nó.” Josh đáp lời.

“Chú sẽ giúp cháu mang Sophie đi,” Nhà Giả kim đề nghị.

“Cháu có thể tự mình làm điều đó,” Josh nói, và bồng chị gái lên tay mình. Cậu không tin tưởng giao phó Sophie cho ai khác nữa. Cậu ngạc nhiên nhận ra cô quá nhẹ và cậu cũng đột nhiên cảm thấy biết ơn những tháng ngày luyện tập bóng đá đầy thương tích đã làm cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều so với dáng vẻ bề ngoài.

Nhà Giả kim cầm lấy quyền trượng mà ông đã để dựa vào tường và xoay tròn nó trong không khí. Đầu bịt của nó lóe lên màu xanh lục, để lại một vệt khói xanh màu ngọc lục bảo trong không khí. “Sẵn sàng chưa?” Flamel hỏi.

Josh, với chị gái được ôm giữ cẩn thận ngay trước ngực, gật đầu.

“Dù bất cứ điều gì xảy ra, bất cứ cái gì cháu trông thấy, đừng dừng lại, đừng quay lui. Tất cả những gì bên ngoài cánh cửa này đều không ngần ngại để giết hại cháu.”

Josh đi theo Flamel vượt qua cánh cửa… và ngay lập tức cậu dừng lại, tê cứng trong cơn kinh hoàng. Scatty đang đứng ngay chính giữa hành lang hẹp, hai thanh kiếm ngắn vung lên thành những vệt mờ trước mặt cô. Sau những thanh kiếm, dày đặc trên hành lang là những sinh vật đáng sợ nhất mà Josh từng nhìn thấy. Cậu đã mong đợi nhìn quái vật - nhưng cậu đã không hề mong đợi những sinh vật còn dữ tợn hơn rất nhiều. Những sinh vật không phải thú cũng không phải người, mà ở giữa hai giống đó. Những con người có đầu mèo đang gầm gừ công kích Scatty, móng vuốt sắc nhọn của chúng tấn công vào các lưỡi kiếm. Những con khác có thân hình người nhưng mang đầu quạ hay đầu có những chiếc mỏ khổng lồ đang đâm mạnh vào Scatty, cố gắng chọc thủng người cô.

“Scatty -cúi xuống,” Flamel hét lớn. Không đợi xem cô có nghe thấy tiếng kêu của mình hay không, ông duỗi tay ra và hạ thấp chiếc quyền trượng. Luồng điện của ông tỏa ánh sáng xanh và không khí đột nhiên sực nức mùi bạc hà. Một quả cầu màu ngọc lục bảo sáng rực xuất hiện ở đầu mũi cây quyền trượng và được phóng về phía trước với một tiếng “bốp” nhỏ. Scatty tìm cách cúi người xuống trước khi quả cầu kêu xèo xèo trong không khí và vỡ tung tóe trên trần nhà ngay trên đầu cô. Nó để lại một vệt màu xanh lục… từ đó mà ngay lập tức nhỏ xuống những giọt màu xanh cùng những tia sáng xanh đặc quánh. Cái đầu sẹo của một con mèo mướp đang húc vào chỗ mở cửa, miệng nó há ra, răng nanh lóe sáng. Nó nhắm tới Scatty và tấn công cô - và một giọt ánh sáng nhớp nháp nhểu thằng vào đầu nó. Tên người - đầu - mèo lập tức hóa điên. Nó quăng mình vào hành lang và tấn công dữ dội tất cả những gì trên đà tiến. Một người chim bước tới bệ cửa, và bị ánh sáng xanh giội lên người. Đôi cánh đen của nó đột ngột nở ra những lỗ và vết xước và nó gục xuống trong một tiếng kêu rú dữ dội. Josh để ý thấy rằng mặc dù ánh sáng xanh, trông như một dòng mật ong, thiêu cháy các sinh vật, nó không hề tác động gì tới sàn nhà. Cậu biết là cậu phải chú ý nhiều hơn nữa, nhưng tất cả mối quan tâm của cậu đều tập trung vào chị gái. Cô đang thở gấp, và đằng sau mí mắt khép hờ đôi mắt của cô đang nhảy múa.

Scatty bò trên hai chân và phóng về phía Flamel và Josh. “Rất ấn tượng,” cô thì thầm. “Tôi đã không nghĩ là ông có thể làm điều đó.”

Flamel quay tròn quyền trượng như một chiếc gậy. “Nó tập trung năng lượng của tôi.”

Scatty nhìn xung quanh. “Chúng ta dường như đang bị mắc kẹt.”

“Hekate đi lối này,” Nicholas nói, quay về phía bên phải và chỉ vào một hàng rào nút xoắn rễ cây tưởng chừng như không thể vượt qua được. “Tôi thấy cô ta chạy ra khỏi căn hầm và đi thẳng vào rào chắn này.” Ông bước tới gần hàng rào rễ xoắn và duỗi thẳng cánh tay ra. Nó biến mất ngập tới khuỷu tay.

“Tôi sẽ đi trước,” Scatty nói. Josh để ý thấy rằng mặc dù cô đã giao chiến với đội quân tổng hợp chim và mèo, vẫn không hề có một vết cào xước nào trên cơ thể cô, hay một sợi tóc bị xiên lệch. Thậm chí cô cũng không hề thở mạnh, mặc dù nếu cô thật sự là một ma cà rồng thì có thể cô đã không cần thở gì hết, cậu thầm nghĩ. Scatty phóng mình tới trước và, ngay trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cô chạm tới bức tường rễ cây, cô lặn thẳng vào “cửa ngõ” đó với cặp kiếm xếp lại hình chữ X ngay trước ngực.

Flamel và Josh nhìn nhau trong tích tắc tiếp theo…và rồi đầu của Scatty thò ra từ bức tường nhìn rất kiên cố tạo thành bởi các rễ cây uốn éo. “Tất cả rất ổn.”

“Chú sẽ đi sau cùng,” Flamel nói, bước lùi lại nhường chỗ cho Josh vượt lên phía trước ông. “Chú sẽ giải quyết với bất cứ cái gì đi theo chúng ta.”

Josh gật đầu, cậu không muốn mình tin tưởng trò chuyện với Flamel. Cậu vẫn còn phẫn nộ với việc Nhà Giả kim “đánh liều” mạng sống của chị mình, nhưng cậu cũng nhận ra rằng Flamel giờ đây đang chiến đấu vì họ, đặt mình vào nguy hiểm thật sự để bảo vệ cho cả nhóm. Josh bước tới bức tường đầy rễ cây và đất, nhắm mắt lại….và đi xuyên qua nó. Một luồng hơi lạnh thoảng qua trong căn hầm thấp và hẹp tạo nên bởi những rễ cây đầu mấu của Yggdrasill. Những tảng rêu xanh hắt một ánh sáng xanh lục mờ trên căn hầm và cậu có thể nhìn thấy Scatty đang đứng sát bên những dấu chân không đều nhau dẫn lên trên vùng tối lờ mờ. Đầu của Scatty nghiêng qua một bên, nhưng trước khi Josh có thể hỏi cô đang lắng nghe tiếng gì, thì Flamel đã bước xuyên qua bức tường. Ông mỉm cười và đầu mũi chiếc quyền trượng bốc lên một làn khói xanh lục. “Cái này sẽ giữ chân bọn chúng được một lúc.”

“Đi thôi,” Scatty thúc giục, ngay vừa khi Nhà Giả kim xuất hiện.

Cầu thang hẹp đến nỗi Josh phải cuuix người bước lom khom, đầu hạ thấp và giữ chặt Sophie ngay sát mình để giữ cho đầu và chân cô không đụng phải những bức tường gỗ gồ ghề. Cậu kiểm tra từng nấc thang trước khi thực sự bước chân lên; cậu không muốn bị ngã và đánh rơi luôn chị gái. Cậu thình lình nhận ra rằng những bậc thang này đục thẳng vào khoảng không gian nằm phía bên trong và bên ngoài lớp vỏ cây, và không thể vụt thắc mắc không biết rằng một cái cây có kích thước khổng lồ như Yggdrasill có thể rất bí hiểm với các hành lang bí mật, các căn phòng ẩn giấu, các căn hầm bị bỏ quên và những cầu thang bị bỏ phí. Có thể lắm chứ, cậu quyết định. Liệu Hekate có biết là họ đang ở đâu hay không? Và rồi, trí óc cậu quay cuồng, cậu tự hỏi không biết ai đã tạo ra các bậc thang này? Dù sao đi nữa cậu không thể tưởng tượng được là Nữ thần đã một mình khắc chúng giữa cái cây khổng lồ này.

Khi họ leo thang, họ có thể ngửi thấy mùi gỗ cháy khét lẹt và âm thanh của cuộc chiến đấu nghe gần hơn. Những tiếng mèo gào lên điên dại nghe giống với tiếng người hơn, những tiếng rít thất thanh của bầy chim nghe sởn gai ốc và tất cả pha trộn với tiếng rống đinh tai của lợn lòi và tiếng rú của thằn lằn bay. Bây giờ thì họ không còn ở dưới lòng đất nữa, sức nóng và khói dữ dội hơn và họ bắt đầu nghe thấy một âm thanh khác - tiếng ầm ầm rên rỉ trầm lắng và sâu thẳm.

“Chúng ta phải nhanh lên thôi,” giọng nói của Scatty vang lên trong màn tối mờ mờ. “Chúng ta thực sự phải chạy gấp..” Và dù sao đi nữa sự trầm tĩnh đầy đè nén trong giọng nói của Scatty còn làm cho Josh hoảng sợ hơn cả khi cô thét lên. “Cẩn thận nhé; chúng ta vừa tới một “cửa ngõ”.” Chúng ta đang ở đoạn cuối cùng của một rễ cây dày; cách xa thân cây khoảng gần 30 mét. “Chúng ta sẽ sớm thoát khỏi đám đánh nhau,” cô nói thêm.

Josh vòng qua khúc quanh và nhìn thấy Scatty đang đứng tắm đẫm trong những tia sáng mặt trời buổi sáng chiếu xuyên qua lớp màn dây leo ngay trên đầu cô. Cô quay lại nhìn cậu, ánh mặt trời biến mái tóc đỏ của cô trở nên vàng chói và chiếu dọc theo cạnh sắc của hai thanh kiếm ngắn trên tay cô và, trong giây phút đó, Josh nhận ra, cô trông giống như nữ chiến binh cổ đại đầy đe dọa như danh tiếng. Âm thanh của đám đánh nhau bủa vây xung quanh họ nhưng, vang to hơn hẳn tất cả các tiếng ồn ào khác, là tiếng ầm ầm rên rỉ dường như làm rung chuyển cả đáy sâu trong lòng đất. “Tiếng gì vậy?” cậu hỏi.

“Tiếng kêu khóc của cây Yggdrasill,” Scatty trả lời một cách dứt khoát. “Những kẻ thù của Hekate đã đốt cháy Cây thế giới.”

“Nhưng tại sao?” Cậu cảm thấy sự kiện đó thật đáng kinh hoàng. Cái cây cổ đại còn sống đó không hại bất kỳ ai, nhưng nó cho cậu thấy rõ sự khinh thường sự sống của những Elder Đen tối.

“Sức mạnh của Hekate gắn bó chặt chẽ với nó, ma thuật của cô ấy làm cho cây cao vượt hẳn lên, và sưc sống trong cây mang đến cho cô ta sức mạnh. Bọn chúng tin rằng nếu hủy diệt cây Yggdrasill chúng sẽ hủy diệt luôn Hekate.”

Flamel vượt qua những nấc thang để đến đứng bên cạnh Josh. Khuôn mặt gầy của Nhà Giả kim ửng đỏ và đẫm mồ hôi. “Tôi đang già đi,” ông nói, với nụ cười uể oải. Ông nhìn Scatty. “Kế hoạch là gì?”

“Rất đơn giản,” cô bắt đầu, “chúng ta sẽ chạy thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.” Rồi cô dừng lại và xoay tròn thanh kiếm trên tay trái, sao cho lưỡi kiếm nằm dọc theo chiều dài của cánh tay cô. Cô nắm lấy cán kiếm. Flamel và Josh vây quanh cô và nhô đầu nhìn xuyên qua bức màn dây leo. Nơi phía đối diện của cánh đồng, Tiến sĩ John Dee xuất hiện, di chuyển một cách thận trọng giữa các bụi cây. Thanh kiếm ngắn lưỡi đen mà hắn cầm trên cả hai tay lóe sáng và đung đưa một ánh sáng xanh sắc lạnh.

“Dee,” Flamel nói, “chưa bao giờ trong đời mình tôi lại tưởng tượng được là mình có thể vui mừng đến thế khi nhìn thấy hắn. Quả thực đây là một tin tức rất tốt lành.”

Cả Scatty và Josh đều nhìn ông với vẻ ngạc nhiên.

“Dee là người…nghĩa là hắn đến đây bằng một phương tiện giao thông của con người,” Nhà Giả kim giải thích.

“Một chiếc xe hơi,” Scatty gật đầu đồng ý, “mà hắn có thể đã đậu ngay phía bên ngoài Vương quốc Bóng tối.”

Josh định hỏi làm thế nào mà cô biết được Dee để xe bên ngoài Vương quốc Bóng tối thì thình lình cậu nhận ra rằng cậu biết câu trả lời. “Bởi vì hắn biết là nếu hắn lái xe vào bên trong, pin sẽ bị cạn kiệt.”

“Nhìn kìa,” Scatty thì thầm.

Họ quan sát một trong những con Torc Allta giống như lợn lòi lớn nhất nhảy xổ ra từ đám cỏ cao sau lưng Dee. Mặc dù vẫn đang trong lốt thú, nó đứng trên hai chân sau, cho đến khi nó vươn cao gần gấp ba lần chiều cao của người đàn ông.

“Nó sắp giết hắn…” Josh nói.

Thanh kiếm của Dee lóe lên ánh sáng xanh da trời và hắn quăng mình hướng về phía Torc Allta, vung thanh kiếm lên một cách gọn lẹ. Cử chỉ đột ngột đó dường như làm cho sinh vật này ngạc nhiên, nhưng rồi nó dễ dàng gạt thanh kiếm qua một bên….và rồi đông cứng. Khi lưỡi kiếm chạm vào nó, một lớp băng mỏng xuất hiện dọc theo cánh tay của Torc Allta, những mảnh tinh thể lóe lên trong ánh mặt trời buổi sớm. Lớp băng giá phủ lên ngực con Torc Allta và chảy dọc xuống đôi chân to lớn và ngược cả lên trên vai và đầu nó. Chỉ trong tích tắc, sinh vật này đã bị bọc trong một tảng băng có những đường mạch màu xanh da trời. Dee bò dậy từ mặt đất, phủi bụi chiếc áo khoác và rồi, không hề báo trước, dùng cán kiếm đập vỡ tảng băng. Tảng băng vỡ vụn ra thành hàng triệu mảnh leng keng, mỗi mảnh chứa một phần da thịt của con Torc Allta.

“Một trong những thanh kiếm Căn bản,” Scatty bình luận dứt khoát, “Excalibur, thanh kiếm Băng hà. Tôi nghĩ là nó đã bị mất trong nhiều thế kỷ qua, và đã bị ném trả xuống cái hồ mà Artorius đã chết.”

“Có vẻ như là tay tiến sĩ đã tìm thấy nó,” Flamel thì thầm.

Josh khám phá ra là cậu thậm chí không hề ngạc nhiên vì Arthur là có thật, và cậu tự hỏi không biết còn ai là thật sự tồn tại nữa đây.

Họ quan sát Dee chạy vội vàng qua những lùm cây, nhằm thẳng đến phía bên kia của ngôi nhà cây khổng lồ nơi đang vọng lại những tiếng la hét ồn ào của đám đánh nhau. Mùi khói bốc lên ngột ngạt hơn bao giờ. Sắc nhọn và gay gắt, nó uốn lượn vòng quanh cái cây, mang theo mùi hôi thối của những nơi chốn cũ kĩ cổ xưa và mùi vị của những thứ đã chết lâu ngày. Gỗ vỡ vụn kêu răng rắc, nhựa cây sôi lên nổ lốp bốp và tiếng rầm rì rên rỉ trầm mặc giờ đây nghe mạnh đến mức làm toàn bộ cái cây run lên bần bật.

“Tôi sẽ dọn đường cho,” Scatty vừa nói vừa phóng mình băng qua thảm dây leo. Gần như ngay lập tức ba người chim bay sà đến gần cô, tiếp theo đó là hai người mèo cũng chạy tới.

“Chúng ta phải giúp cô ấy!” Josh nói một cách tuyệt vọng, mặc dù cậu không hề biết là cậu có thể làm gì để giúp.

“Cô ấy là Scathach; cô ấy không cần đến sự giúp đỡ của chúng ta đâu,” Flamel nói. “Trước hết cô nàng sẽ dụ bọn kia đi xa khỏi chúng ta..”

Scathach chạy băng băng qua những lùm cây, cô chạy nhẹ nhàng, đôi giày bốt nặng không gây tiếng động nào lên mặt đất mềm. Những con chim và mèo đuổi theo cô.

“Rồi, cô ấy sẽ đứng dựa lưng vào một cái gì đó, để chúng chỉ có thể tấn công cô từ một phía, và cô sẽ đối mặt với chúng.”

Josh quan sát Scatty chạy vòng quanh, lưng quay về phía một cây sồi lớn, đối mặt với kẻ thù. Bọn người mèo tiến đến sát cô đầu tiên, móng vuốt lóe sáng, nhưng những thanh kiếm ngắn của cô nhanh hơn và dập tắt những “cơn mưa đòn” từ móng vuốt đó. Một người chim bay là là, đôi cánh lớn vỗ phành phạch, những móng nhọn xòe ra. Cầm thanh kiếm bên tay trái cắm xuống mặt đất, cô nắm lấy cổ chân giãn rộng của người chim và kéo nó xuống rồi quăng mạnh nó vào giữa đám những con mèo gầm gừ. Theo bản năng con chim quất mạnh vào lũ mèo và đột nhiên ba con thú quay ra đánh nhau tơi tả. Hai người chim còn lại ngay lập tức đâm bổ vào mấy con mèo với tiếng kêu gào ầm ĩ. Scatty giật mạnh thanh kiếm lên khỏi mặt đất và dùng nó ra hiệu cho Flamel và Josh tiến lên phía trước.

Flamel chụp lấy vai Josh. “Đi thôi. Chạy về phía Scathach.”

Josh quay lại nhìn Nhà Giả kim. “Còn chú thì sao?”

“Chú sẽ chờ ít phút, rồi đi theo và bảo vệ cho hai cháu.”

Và ngay cả khi Josh biết là Flamel đã đặt hai chị em chúng vào sự hiểm nguy cùng cực, cậu không hề nghi ngờ gì về việc Nhà Giả kim sẽ bảo vệ đằng sau cậu. Cậu gật đầu, rồi quay người vượt qua các thảm dây leo và bỏ chạy, ôm chặt chị gái đang mê man trước ngực. Ra khỏi sự che chở của cái cây, âm thanh của cuộc chiến đấu nghe thật đinh tai nhức óc, đầy những tiếng tru và gào rú man dại, nhưng cậu tập trung vào mặt đất ngay phía trước mặt, nhìn những rễ cây hay những gì bất thường trên mặt đất có thể làm cho cậu vướng chân vấp ngã. Trong đôi cánh tay cậu, Sophie bắt đầu nhúc nhích, đôi mắt của cô nhấp nháy và cô khẽ cựa quậy. Josh ôm cô chặt hơn. “Yên nào,” cậu nói khẩn thiết, mặc dù cậu không chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy những lời mình nói. Cậu chuyển hướng, chạy về phía bên phải, tránh xa đám mấy con chim - mèo đang cấu xé lẫn nhau. Cậu nhận ra rằng khi bị thương nặng, bọn nửa người nửa thú này quay trở lại với hình dáng nguyên thủy chim - mèo của chúng. Hai con mèo trong sửng sốt và ba con quạ tả tơi tránh xa khỏi đám bụi và nhìn cậu chạy vụt qua. Josh có thể nghe thấy Flamel đang chạy sau lưng mình, có thể ngửi thấy mùi bạc hà trong buổi sáng sớm khi Nhà Giả kim tung ra phép thuật. Chỉ thêm mười hay mười lăm bước chân nữa là cậu sẽ bắt kịp Scatty và Josh biết là một khi đã bắt kịp cô ta, cậu sẽ an toàn. Nhưng khi cậu vừa bắt kịp Scatty, cũng vừa đúng lúc cậu nhìn thấy đôi mắt cô mở to trong kinh hoàng. Mặc kệ lời cảnh cáo của Flamel, cậu liếc nhìn ra sau vai mình và nhìn thấy một phụ nữ cao, với cái đầu và móng vuốt của một con mèo bóng mượt, mặc áo choàng kiểu Ả-rập cổ đại, vừa nhảy cao ít nhất là 6 mét và “hạ cánh” trực tiếp xuống ngay sau lưng của Flamel, xô ông ngã xuống mặt đất. Một móng vuốt hình lưỡi liềm thò ra và thái cây quyền trượng ngắn của ông ra làm đôi một cách gọn gàng, rồi sinh vật dữ dội dó ngửa đầu ra sau, rít lên và vỗ cánh một cách đắc thắng.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 10
» Chương 28
» Chương 11
» Chương 27
» Chương 29

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến