MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 38

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 38 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 38   Chương 38 I_icon_minitimeSun Aug 29, 2010 2:29 pm

Hai bàn tay của Nicholas Flamel đã bắt đầu sáng rực lên ánh sáng màu xanh lá cây khi ông kéo cánh cửa tiệm ra, vẻ mặt nhăn nhó vì khó chịu trong khi tiếng chuông vang lên đầy vui vẻ.

Mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời trong khi Bà Phù thủy làm việc với Sophie, và một làn sương lạnh giá đã trườn xuống thung lũng. Nó cuộn xoáy và bò dọc theo đại lộ Ojai, uốn éo và cuồn cuộn qua những cái cây, phủ lên cảnh vật một làn hơi ẩm ướt. Những chiếc xe mò mẫm trong sương, những chiếc đèn pha phát ra những luồng sáng chật vật tìm cách chiếu xuyên qua vùng mờ ảo. Con đường lập tức trở nên vắng vẻ; những người đi lại trên đường đều mặc đồ mùa hè và họ đã chạy vào ẩn nấp ở những ngôi nhàm cửa tiệm để tránh lan hơi ẩm ướt vừa trườn tới.
Scatty cùng chạy tới chỗ Flamel bên cánh cửa. Một tay cô cầm một thanh kiếm ngắn, tay còn lại đung đưa nhị khúc. “Không tốt, không tốt chút nào.” Cô hít thở sâu. “Có ngửi thấy mùi đó không?”

Flamel gật đầu. “Lưu huỳnh. Mùi của Dee.”

Scatty lúc lắc nhị khúc. “Hắn ta thực sự làm bắt đầu tôi khó chịu rồi đây.”

Đâu đó xa xa vang lên tiếng va chạm kim loại của hai chiếc xe hơi đụng vào nhau. Chuông báo động của một chiếc xe khác vang lên đơn độc ở đâu đó ở phía đằng sau họ. Và rồi một tiếng thét vang lên cao vút và kinh hoảng và rồi một tiếng nữa và một tiếng nữa tiếp tục vang lên.

“Nó đang đến. Bất kể nó là cái gì,” Nicholas Flamel nói dứt khoát.

“Chúng ta không muốn bị mắc kẹt ở đây,” Scatty nói. “Hãy đi tìm Josh và quay trở lại chiếc xe.”

“Đồng ý. Rút quân là thượng sách.” Ông quay lại nhìn vào cửa tiệm. Phù thủy Endor đang ôm Sophie trong tay và thì thầm khẩn thiết với cô điều gì đó. Những cuộn khói trắng vẫn bốc cuồn cuộn lên từ cô gái và những giọt không khí trắng nhểu xuống từ những ngón tay cô như một cuốn vải bị tháo ra.

Sophie chồm người tới và hôn vào má của bà già, rồi cô quay đi và chạy dọc theo cửa tiệm. “Chúng cháu phải đi,” cô nói mà nín thở, “chúng cháu phải chạy xa khỏi nơi đây.” Cô không biết những gì đang chờ đợi ngoài kia, nhưng những kiến thức mới hấp thụ được cho phép trí tưởng tượng trong cô hình dung ra làn sương với bất kỳ sinh vật khổng lồ đáng kinh sợ nào.

“Và nhớ đóng lại cánh cửa đằng sau lưng cháu,” Bà Phù thủy dặn với theo.

Rồi tất cả các ngọn đèn nhấp nháy và tắt phụt. Toàn bộ Ojai chìm trong bóng tối.

Tiếng chuông cửa vang lên khi bộ ba bước ra con đường giờ đây vắng lặng. Sương mù đã giăng dày đến nỗi các tài xế buộc phải dừng xe và không còn thấy xe cộ lưu thông trên đường chính nữa. Một bầu không khí yên ắng không tự nhiên buông xuống. Flamel quay sang Sophie. “Cháu có thể xác định được Josh đang ở đâu không?”

“Nó nói nó đợi chúng ta ở bên công viên.” Cô liếc mắt nhìn, cố gắng xuyên qua lớp sương dày, nhưng nó dày đến nỗi cô khó mà nhìn thấy một bàn chân ngay trước mặt mình. Với Flamel và Scatty bên cạnh, cô chạy khỏi lề đường và băng ra ngay chính giữa lòng đường trống trải. “Josh?” Màn sương mù nuốt chửng lời cô, bóp ngẹt nó nghe còn nhỏ hơn một tiếng thì thầm. “Josh,” cô gọi lại.

Không có tiếng trả lời.

Một ý nghĩ thình lình vụt đến và cô đột ngột giơ cao bàn tay phải, những ngón tay xòe rộng. Một luồng hơi bốc lên từ hai bàn tay cô, nhưng không tác động được gì đến màn sương ngoài việc làm cho nó khẽ cuộn xoáy và nhảy múa. Cô cố gắng thêm lần nữa, và một làn gió lạnh ngắt vụt ngang qua con đường, vạch ra một lối đi hẹp xuyên qua làn sương, đâm thẳng vào cánh cửa của một chiếc xe bị bỏ rơi giữa đường, và rạch một đường sứt mẻ trên lớp vỏ kim loại. “Húp. Cháu đoán là cháu cần phải luyện tập,” cô lẩm bẩm.

Một dáng hình bước vào con đường mới mở giữa lớp sương dày, và rồi dáng hình thứ hai và thứ ba. Và không ai trong số chúng còn sống.

Đứng gần nhất với bộ ba là một bộ xương hoàn toàn, nó đứng cao và thẳng, mặc những mảnh rác rưới xác xơ còn lại của chiếc áo choàng đồng phục màu xanh của lính kỵ binh Hoa Kỳ. Hắn cầm một thanh kiếm gãy rỉ sắt giữa những ngón tay trơ xương của mình. Khi hắn quay đầu nhìn thẳng vào họ, những cái xương nơi hộp sọ gãy kêu răng rắc.

“Thuật gọi hồn,” Flamel thở ra. “Dee đã vực dậy những xác chết.”

Một dáng hình khác hiện ra thình lình từ màn sương: đó là cơ thể một phần được bọc kín như xác ướp của một người đàn ông cầm trên tay một cây búa đường xe lửa to vật vã. Đằng sau hắn là một gã người chết khác có làn da trông như da thuộc. Một cặp dây đeo súng bằng da quắt queo cột xệ xuống băng qua hông hắn và khi nhìn thấy bộ ba Flamel hắn vội mò tay tìm những cây súng bị mất bằng những ngón tay xương xẩu.

Sophie đứng tê liệt vì choáng váng, và làn gió tắt lịm dưới những ngón tay cô. “Bọn chúng là những xác chết,” cô thì thầm. “Các bộ xương. Xác ướp. Tất cả bọn chúng đều đã chết.”

“Ừm,” Scathach nói ra sự thật trần trụi, “những bộ xương và những xác ướp. Nó tùy thuộc vào loại đất mà bọn chúng được chôn xuống. Với đất ẩm, bạn sẽ có những bộ xương.” Cô bước tới trước và quét một đường nhị khúc hất văng đầu của một “tay súng oai hùng” khác, lúc đo đang cố gắng nâng cao cây súng trường lên trên vai. “Đất khô thì bạn sẽ có xác ướp. Dù sao đi nữa thì loại đất gì cũng không hề ngăn cản chúng từ việc tấn công bạn.” Bộ xương kỵ binh vung thanh kiếm rỉ sét về phía cô và cô đưa của mình lên đỡ. Thanh kiếm rỉ của hắn vỡ vụn ra thành bụi. Thanh kiếm của Scatty lại vung lên lần nữa và chặt lìa đầu của hắn ra khỏi cổ, và cơ thể hắn lập tức đổ sụp xuống trên mặt đất.

Mặc dù những dáng hình lóng ngóng kia chuyển động trong im lặng hoàn toàn, xung quanh vang lên đầy những tiếng gào thét. Và mặc dù mọi người chìm khuất làn sương mù bao bọc, nỗi kinh hoàng và kiếp sợ khủng khiếp vang lên thật rõ ràng trong những tiếng rú thất thanh. Những người dân bình thường của Ojai đã nhận ra rằng những xác chết đang đi lảng vảng trên những con đường của thị trấn.

Làn sương giờ đây dày đặc những sinh vật. Chúng đến từ mọi phía, vây quanh bộ ba Flamel, ép họ ra chính giữa đường. Khi màn sương mù ẩm ướt ngày càng xoắn cuộn và tràn ngập, càng lúc càng có nhiều xác ướp và xác chết vụt hiện ra trong màu trắng lờ mờ: những người lính trong bộ quân phục tả tơi màu xanh và màu xám của thời Nội chiến, những nông dân ăn mặc rách rưới quê mùa, những tay cao bồi mặc đồ Jeans bạc phếch sờn rách, những người phụ nữ váy quét dài lê thê nay đã xơ xác mốc meo, những người thợ mỏ mặc những chiếc quần ống túm bằng da hoẵng cũ rích thấy rõ cả đường chỉ.

“Hắn đã nạo vét hết cả một nghĩa địa trên đồi của một trong những thị trấn bị bỏ hoang từ lâu,” Scatty la lên, đứng xoay lưng lại với Sophie, thanh kiếm múa xung quanh để dẹp loạn. “Chẳng có xác chết nào ở đây mặc áo quần may từ sau năm 1880.” Hai bộ xương phụ nữ, đều đội những chiếc mũ có buộc dây hợp màu nhau cũng những mảnh rách rưới còn lại của trang phục đẹp nhất ngày Chủ Nhật đang dò dẫm trên đôi bàn chân xương xẩu băng qua đại lộ Ojai hướng thẳng về phía Scatty, những cánh tay chúng vươn ra đầy đe dọa. Thanh kiếm của Scatty xoay tròn quanh người cô, chặt đứt những cánh tay xương, nhưng thậm chí những lát cắt đó vẫn không làm hai bộ xương giảm tốc độ. Cô nhét nhị khúc vào thắt lưng và rút ra thanh kiếm còn lại. Cô tấn công lần nữa, hai thanh kiếm ghép thành hình chữ X giữa không trung, và chặt phăng cả hai cái đầu sọ khiến cho hai bộ xương loạng choạng té ra sau làn sương mù. Hai khung xương đổ sụp xuống thành những đống xương lộn xộn.

“Josh,” Sophie gọi to, giọng cô nghe thất thanh trong nỗi tuyệt vọng. “Josh. Em đang ở đâu?” Có lẽ những xác ướp và bộ xương đã tấn công cậu đầu tiên. Có lẽ cậu đang hiện ra lờ mờ trong màn sương vào bất cứ lúc nào đôi mắt trống rỗng và trân trối; đầu quay đi một cách vụng về. Cô lắc đầu, cố gắng xua tan đi những ý nghĩ u ám.

Hai bàn tay của Flamel tỏa sáng ngọn lửa màu xanh lá cây lạnh lẽo và màn sương ẩm ướt tràn ngập mùi bạc hà. Ông búng ngón tay kêu tanh tách và phóng ra một ngọn lửa thẳng vào màn sương trắng. Lớp sương dày đặc bừng lên màu ngọc lục bảo và màu ngọc xanh biển, nhưng mặt khác ma thuật của ông không gây ra một hiệu quả đáng kể nào. Flamel tung ra một quả bóng màu xanh lá cây tiếp theo ngay tới trước hai bộ xương lắc lư đang lờ mờ hiện ra trước mặt ông. Một ngọn lửa bùng lên xuyên qua hai bóng hình gầy gò đó, nướng giòn những mảnh còn lại của bộ đồng phục liên minh của chúng. Chúng tiếp tục tiến tới, những khúc xương kêu lọc cọc trên đường, càng lúc càng sát gần ông hơn, và sau lưng chúng có đến hàng trăm bộ xương nữa đang đi tới.

“Sophie, đi tìm Bà Phù thủy! Chúng ta cần sự giúp đỡ của bà ấy.”

“Nhưng bà ấy không thể giúp chúng ta,” Sophie nói một cách tuyệt vọng. “Bà ấy không thể làm được gì nữa. Bà ấy đã cạn kiệt sức lực: bà đã trao hết tất cả năng lượng cho cháu rồi.”

“Tất cả năng lượng?” Flamel nói hổn hển, hụp người xuống phía dưới một nắm tay đang đu đưa. Ông đặt tay vào giữa lồng ngực của xác chết và ấn mạnh, đẩy lùi bộ xương vào đám đông lố nhố phía sau, nơi nó rơi xuống thành một đống xương lộn xộn. “Vậy thì, Sophie cháu làm một cái gì đi!”

“Làm gì?” cô la lên. Cô có thể làm gì để chống lại một đội quân của những kẻ không thể chết? Cô chỉ là một nữ sinh mười lăm tuổi.

“Bất cứ cái gì!”

Một cánh tay xác ướp vươn ra từ sương mù và bóp lấy đôi vai Sophie. Nó giống như là một cái khăn tắm vắt lên vai cô vậy.

Nỗi sợ hãi và giận dữ đã mang đến sức mạnh cho cô. Dù sao trong chính giây phút này, cô không thể nhớ rõ bất cứ điều gì mà Bà Phù thủy đã dạy cho cô, nhưng bản năng của cô - hoặc có lẽ là kiến thức truyền đạt của Bà Phù thủy - đã trỗi dậy. Cô để cho cơn giận dữ dâng tràn trong luồng điện của mình. Đột nhiên không khí tràn ngập mùi kem vanilla khi luồng điện của Sophie rực sáng lên những tia bạc tinh khiết. Đặt lòng bàn tay phải áp vào mặt, cô thổi các ngón tay đang khum lại, rồi tung hơi thở vừa được nén lại vào giữa những xác chết. Một cơn gió lốc cao gần hai mét, một cơn bão xoáy nhỏ, vụt mọc lên từ mặt đất. Nó hút lấy những xác chết gần nhất vào trong lõi bão, nghiền nát và bẻ vụn các mảnh xương của chúng, rồi ném ra các mảnh xương vụn. Sophie tung ra quả bóng thứ hai và rồi quả bóng thứ ba. Ba trận cuồng phong nhảy múa tung hoành giữa các bộ xương và xác ướp, giáng những vết cắt đầy sức hủy diệt qua chúng. Cô nhận thấy rằng mình có thể điều khiển hướng của các cơn lốc xoáy chỉ đơn giản bằng cách nhìn vào một hướng riêng biệt, và chúng sẽ tuân lệnh thổi về hướng đó.

Thình lình giọng nói của Dee vọng tới giữa lớp sương mù. “Ông có thích đội quân của tôi không, Nicholas?” Làn sương cán mỏng âm thanh giọng nói, khiến cho không thể nào nhận ra nó vọng đến từ đâu. “Lần cuối cùng tôi ở Ojai, ồ đã hơn một trăm năm trước, tôi phát hiện ra một nghĩa địa tuyệt diệu nho nhỏ chỉ ngay phía dưới Mỏm Núi Ba Chị Em Gái. Thị trấn xung quanh nghĩa địa đã biến mất, nhưng những ngôi mộ và những gì chứa đựng trong nó thì vẫn còn.”

Flamel đang điên cuồng đánh nhau với những nắm đấm, ngón tay cào cấu, chân đá loạn xà ngầu của đội quân. Thực tế, những quả đấm hay cái tát của các bộ xương hay xác ướp không có sức mạnh ghê gớm nào, nhưng nếu như chúng thiếu đi sức mạnh của vũ lực thì chúng bù đắp lại điều đó bằng số đông. Đơn giản là quá đông, quá nhiều. Một vết thâm tím bắt đầu sẫm màu phía dưới mắt ông và có một vết cào dài khác dọc theo mặt sau của bàn ta ông. Scatty chuyển động xung quanh Sophie, bảo vệ cô trong khi cô điều khiển những cơn lốc xoáy.

“Tôi không biết là cái nghĩa địa đó tồn tại bao lâu. Rất có thể đã vài trăm năm. Tôi không biết có tất cả bao nhiêu xác chết. Hàng trăm, thậm chí có thể hàng nghìn. Và, Nicholas, tôi đã kêu gọi tất cả bọn chúng.”

“Hắn ở đâu?” Flamel nói rít qua kẽ răng. “Hắn phải đang ở gần đây, rất gần, để có thể điều khiển số lượng xác chết này. Nếu tôi biết hắn đứng ở đâu tôi có thể dùng ma thuật của mình chống lại hắn.”

Sophie cảm thấy một cơn kiệt sức ùa đến và đột ngột, một trong ba cơn lốc xoáy ngả nghiêng và tắt lịm. Hai cơn lốc còn lại lắc lư hết bên này sang bên kia trong khi sức lực của Sophie suy yếu dần. Một cơn lốc nữa tan biến và cơn còn lại nhanh chóng mất đi sức mạnh. Sự kiệt sức này là cái giá phải trả cho việc dùng ma thuật, cô nhận ra. Nhưng cô cần phải cầm cự thêm một lúc nữa; cô phải tìm ra em trai mình.

“Chúng ta phải rời khỏi đây.” Scathach nắm lấy Sophie và kéo cô về bên tay phải. Những bộ xương ào lên và Scathach đánh lui chúng bằng những đường kiếm chính xác, gọn gàng.

“Josh,” Sophie thì thầm rời rạc. “Josh đang ở đâu? Chúng ta phải tìm ra Josh.”

Làn sương mù đã cướp đi nhiều cảm xúc trong giọng nói của Dee, nhưng vẻ hân hoan trong giọng nói của hắn nghe thật rõ ràng khi hắn lên tiếng. “Và ông có biết là tôi tìm thấy cái gì nữa không? Những ngọn núi này đã thu hút rất nhiều sinh vật còn hơn cả con người trong thiên niên kỷ vừa qua. Đất đai ở đây tràn ngập xương. Hàng trăm bộ xương. Và hãy nhớ cho Nicholas, tôi, trước hết và trên hết, là một thầy đồng gọi hồn.”

Con gấu lờ mờ hiện ra trong màn sương xám cao ít nhất hai mét rưỡi. Và mặc dù vẫn còn có những mảng lông còn bám trên bộ xương của nó, rõ ràng là nó đã chết từ lâu. Bộ xương trắng phếu làm nổi bật lên móng vuốt đồ sộ sắc như dao găm.

Sau lưng con gấu, là bộ xương của một con hổ răng kiếm. Và rồi một con báo sư tử, và một gấu khác, lần này nhỏ hơn và cũng chưa phân hủy hết.

“Một lời của tôi sẽ làm chúng dừng lại,” giọng nói của Dee vang lên. “Tôi muốn những trang sách còn lại của cuốn Codex.”

“Không,” Flamel nói đanh thép. “Hắn đang ở đâu? Hắn đang ẩn núp ở đâu?”

“Em trai tôi đang ở đâu?” Sophie la lên tuyệt vọng và rồi thét lên khi có một bàn tay xác chết quấn chặt lấy tóc cô. Scathach ném lìa nó rời khỏi cổ tay, nhưng nó vẫn treo lủng lẳng trên tóc Sophie như một cái kẹp tóc quái dị. “Ông đã làm gì em trai tôi?”

“Em trai cô đang phân vân suy nghĩ. Cô cũng không phải là phe phái duy nhất trong cuộc chiến này. Và giờ đây, khi mà ta đã có thằng bé, tất cả ta cần là những trang sách.”

“Không bao giờ.”

Con gấu và hổ vượt qua đám đông xác chết, gạt chúng qua một bên, giẫm lên chúng để hăm hở tấn công bộ ba Flamel. Con hổ răng kiếm tiến tới họ đầu tiên. Cái đầu trơ xương trắng hếu của nó to kềnh và hai cái răng nhô ra chĩa xuống dưới dài ít nhất là hai mươi cen-ti-mét. Flamel đứng chắn ngang giữa Sophie và con hổ.

“Đưa mấy trang sách đây Nicholas hay là tôi sẽ thả những con quái vật không thể chết này vào ngập tràn thị trấn.”

Nicholas tìm kiếm điên cuồng câu thần chú có thể làm mấy con vật kia ngừng lại. Ông ân hận một cách cay đắng là mình đã không học thêm nhiều ma thuật. Ông búng ngón tay tanh tách và một quả bóng sáng nhỏ dội xuống mặt đất ngay trước mặt con hổ.

“Đó có phải là tất cả những gì ông có thể xoay xở hả, Nicholas? A, ông đang yếu sức dần.”

Bong bóng nhỏ vỡ tung và để lại một vết xanh màu ngọc lục bảo kéo dài trên mặt đất.

“Hắn ở gần đủ để nhìn thấy chúng ta,” Nicholas nói. “Tất cả những gì tôi cần đó là một hình ảnh thoáng qua của hắn.”

Những móng vuốt kềnh càng trên chân phải phía trước của con hổ xương xẩu giẫm vào vệt sáng màu xanh. Và dính chặt ở đó. Nó cố gắng nhấc chân lên, nhưng những sợi xanh lép nhép đã dính chân nó xuống mặt đường. Và giờ thì đến lượt chân trái của nó giẫm vào vùng ánh sáng xanh và mắc kẹt ở đó.

“Không đến nỗi yếu lắm, Dee há?” Flamel hét to.

Những áp lực từ những xác chết phía sau con hổ đã ép đẩy nó về phía trước. Thình lình, những cái chân xương xẩu của nó vỡ răng rắc, đẩy bật những quái vật phía sau tiến lên phía trước. Flamel cố gắng vươn cánh tay ra phía trước khi một con quái vật đổ nhào lên trên ông, quai hàm há ra, hàm răng mở rộng hung dữ.

“Tạm biệt Nicholas Flamel,” Dee nói lớn. “Tôi sẽ chỉ việc lấy những trang sách từ người ông.”

“Không,” Sophie thì thầm, “không, chuyện không thể kết thúc như thế này được.” Cô đã được Đánh thức và Phù thủy Endor đã truyền đạt cho cô tất cả kiến thức của bà. Phải có một điều gì đó mà cô có thể làm. Sophie mở miệng ra và hét lớn, luồng điện bạc của cô bừng sáng nóng rực.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 38
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 3
» Chương 19
» Chương 35
» Chương 4
» Chương 20

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến