MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 22. Pháp thuật

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 22. Pháp thuật Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 22. Pháp thuật   Chương 22. Pháp thuật I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 7:38 pm

Tối hôm ấy gió đông tràn vào, quét khắp đầm lầy.
Dì Zelda sập các ô chớp bằng gỗ trên cửa sổ lại và ếm bùa khoá cánh cửa dẫn tới đường hầm mèo, để đảm bảo Bert ở trong nhà an toàn cái đã. Xong, dì bước vòng quanh ngôi nhà tranh, thắp đèn dầu và đặt nến bào ở cửa sổ để ngăn không cho gió lùa vào nhà. Dì đang chờ có lúc nào yên tĩnh để ngồi vào bàn mà cập nhật danh mục thuốc của mình.
Nhưng bà Marcia đã chiếm lĩnh nơi đó trước rồi. Bà đang đọc lướt qua mấy quyển sách Pháp thuật nhỏ và chăm chú ghi chép. Thỉnh thoảng bà lại thử một câu thần chú nhanh, coi chúng còn linh nghiệm không, và chốc chốc lại có một tiếng nổ phụp nho nhỏ cùng một luồng khói bốc mồi quái dị cuộn lên. Dì Zelda không mấy hài lòng khi thấy những gì bà Marcia đã làm với cái bàn của mình. Bà Marcia đã biến các chân bàn thành chân vịt cho nó khỏi lung lay và thêm hai cánh tay để giúp bà sắp xếp giấy tờ.
"Marcia, chừng nào xong việc tôi muốn có cái bàn trở lại như cũ," dì Zelda nói vẻ bực bội.
"Tất nhiên, Zelda à," bà Marcia vui vẻ nói. Bà cầm lên một cuốn sách hình vuông và đem đến bên lò sưởi, bỏ lại một đống lộn xộn trên bàn. Dì Zelda liền quét tuốt cái đống ấy xuống sàn trước khi đôi cánh tay kịp chụp lại, rồi dì ngồi xuống cùng với một tiếng thở hắt ra.
Bà Marcia nhập vào đám Jenna, Nicko và Con Trai 412 bên lò sưởi. Bà ngồi kế bên bọn chúng và mở cuốn sách ra, trong đó Jenna có thể đọc thấy:
Các câu thần chú tự vệ
Và bùa vô hại
Dùng cho người nhập môn và những người có đầu óc đơn giản
Do Hiệp hội Bảo hiểm Pháp sư Biên soạn và Bảo chứng

"Đầu óc đơn giản?" Jenna kêu lên. "Viết vậy có thô lỗ quá không?"
"Đừng để ý tới nó," bà Marcia bảo. "Đó là văn cổ mà. Nhưng sách cổ thường là sách tốt nhất. Hay và đơn giản, trước khi mọi pháp sư đều cố gắn tên mình vào những câu thần chú bằng cách chắp vá chúng qua loa, khi đó chỉ tổ chuốc rắc rối vào thân nếu dùng chúng. Ta còn nhớ có lần kiếm được một thứ đại loại như bùa Mang về dễ òm. Bản in mới đây nhất thì lại toàn phép Ngải đời mới mà vô dụng, đáng lý ra ta phải biết trước rồi kìa. Khi ta bảo nó Mang về cho ta đôi giầy da trăn thì nó Mang về một con trăn xơ xác. Hỏi có ai mới sáng sớm mà muốn trông thấy ngay cái thứ đó không chớ."
Bà Marcia chăm chú lật nhanh cuốn sách.
"Có một phiên bản Tự làm cho Mình Vô hình ở đâu đây này, khá dễ. Ta kiếm ra hồi hôm qua... A, đây rồi."
Jenna ngó qua vai bà Marcia vào trang giấy vàng ố mà bà vừa mở ra. Như tất cả mọi cuốn sách Pháp thuật khác, mỗi trang đều có một câu thần chú hoăc ếm bùa khác nhau, và trong những cuốn sách xưa hơn, những thứ này được chép cẩn thận, nắn nót nét chữ viết tay bằng đủ các loại mực lạ lùng. Bên dưới mỗi câu thần chú, trang giấy tự gấp lại thành một cái túi để đựng bùa. Mỗi lá bùa đều có con dấu Pháp thuật chứng nhận câu thần chú. Bùa thường là một miếng da dê, mặc dù cũng có thể là bất kỳ thứ gì. Bà Marcia đã từng thấy bùa được viết lên mảnh lụa, gỗ, vỏ sò, hay thậm chí cả cái bánh mì nướng, mặc dù cái bùa bánh mì đó vận hành không ra gì, do đã bị chuột gặm mất khúc cuối.
Và đây là phương thức hoạt động của một quyển sách Pháp thuật: pháp sư đầu tiên phát minh ra câu thần chú sẽ viết lời chú và lời chỉ dẫn lên bất cứ thứ gì ông ta hay bà ta có trong tay. Tốt nhất là phải viết ra ngay lập tức, vì giới pháp sư khét tiếng là những sinh vật hay quên, và pháp thuật cũng sẽ phai nhạt đi nếu không được nắm bắt nhanh chóng. Rất có thể, nếu vị pháp sư này đang ăn sáng đúng lúc ông hay bà ấy nảy ra câu thần chú, thì họ thường sử dụng một mẩu bánh mì nướng (thường là không trét bơ thì hay hơn). Đó là bùa. Số bùa được làm ra sẽ tuỳ thuộc vào việc vị pháp sư đó viết câu thần chú ra bao nhiêu lần. Hoặc vào việc có bao nhiêu mẩu bánh mì nướng được dọn ra trong bữa sáng.
Khi một pháp sư sưu tầm đủ câu thần chú, ông hoặc bà ấy thường cột chúng lại với nhau thành một cuốn sách để giữ cho an toàn; mặc dù nhiều sách Pháp thuật chỉ là tổng tập lại nhưng sách cũ đã tản mác khắp nơi rồi được hoà trộn lại dưới đủ mọi hình thức. Một quyển sách Pháp thuật trọn vẹn là khi tất cả các bùa của nó vẫn còn nguyên trong túi, và đó là một báu vật hệt sức quý hiếm. Còn thường thì chỉ kiếm được một quyển sách trống trơn chỉ còn lại một hay hai bùa ít thông dụng đựng trong túi.
Có những pháp sư chỉ làm ra một hoặc hai bùa với những câu thần chú phức tạp, và loại này rất khó kiếm, mặc dù hầu hết bùa có thể được tìm thấy trong Thư viện Kim tự tháp của Tháp Pháp sư. Bà Marcia nhớ thư viện của mình hơn bất cứ thứ gì khác trong tháp, nhưng bà ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết trước bộ sưu tầm sách Pháp thuật của dì Zelda.
"Chà, đây rồi," bà Marcia nói và chuyền cuốn sách cho Jenna. "Sao cháu không lấy ra một bùa đi?"
Jenna cầm lấy cuốn sách nhỏ nhưng nặng lạ kỳ. Cuốn sách đang mở ra ở một trang dơ dáy và nhàu nát, viết bằng thứ mực màu đỏ tía mờ câm và nét chữ to thẳng thớm, rất dễ đọc.
Với những lời như thế này:
Tự làm cho Mình Vô hình
Một câu Thần chú có Giá trị và Đáng nể
Cho tất cả những ai mong ước
(với Lý do là để Bảo vệ An toàn cho Bản thân
hoặc cho những người Khác)
được Biến mất Khỏi những Kẻ có thể Gây hại cho mình

Jenna đọc những từ đó với cảm giác sờ sợ, không muốn nghĩ về những kẻ có thể gây hại cho mình, và rồi sờ sờ vào túi giấy dày đựng bùa. Bên trong túi hình như có rất nhiều tấm thẻ đẹp, trơn láng. Những ngón tay của Jenna nằm gọn trong những tấm thẻ và rút ra mọt miếng gỗ mun nhỏ, bóng láng, hình ô-van.
"Đẹp quá," bà Marcia trầm trồ. "Đen như màn đêm. Đúng rồi, cháu có thấy những thứ ghi trên bùa không?"
Jenna nheo mắt cố nhìn xem cái gì được viết trên mảnh gỗ mun. Nhưng từ nhỏ xíu được viết theo lối chữ cổ bằng mực bằng vàng đã phai màu. Bà Marcia rút ra từ thắt lưng một chiếc kính lúp lớn, mở nó ra và đưa cho Jenna.
"Coi coi có đọc được không?" Bà bảo.
Jenna từ từ rà kính lúp lên những mẫu tự bằng vàng, khi chúng hiện ra, cô bé đọc to lên:
Hãy để ta Tan biến vào Không khí
Hãy để tất cả những gì chống ta không biết ta đang Ở đâu
Hãy để những Kẻ Tìm kiếm sượt ngang qua ta
Hãy để Hiểm nguy không chạm được mắt đến ta.

"Hay và đơn giản," bà Marcia khen. "Không quá khó nhớ nếu có chút mẹo. Một số câu thần chú rất tốt và linh nghiệm, nhưng cố mà nhớ được thì khủng hoảng luôn, chẳng dễ chút nào. Nào, bây giờ cháu cần phải Ghi dấu câu thần chú."
"Làm gì ạ?" Jenna hỏi.
"Giữ sát bùa vào người và đọc lời thần chú khi giữ lá bùa. Cháu cần phải nhớ chính xác từng từ. Và trong khi đọc những từ ấy cháu phải tưởng tượng câu thần chú đang xảy ra thật sự - đó là phần hết sức quan trọng đấy."
Mọi việc không hề dễ dàng như Jenna tưởng, nhất là lại có Nicko và Con Trai 412 cứ nhìn chòng chọc. Hễ nhớ đúng lời thì lại quên béng mất phải tưởng tượng mình Tan biến vào Không khí, và khi chú tâm đến Tan biến vào Không khí thì lại quên mất lời.
"Một lần nữa nào," bà Marcia khích lệ sau khi Jenna đã phát cáu vì làm đúng hết mọi thứ nhưng chỉ còn lộn mỗi một từ.
"Ai cũng nghĩ niệm chú là dễ dàng. Đâu phải thế. Nhưng cháu sắp làm được rồi đấy."
Jenna hít một hơi thật sâu.
"Đừng có nhìn em," cô bé bảo Nicko và Con Trai 412.
Hai thằng cười toe toét và chuyển ánh nhìn trao tráo sang Bert. Bert nhúc nhích bồn chồn trong giấc ngủ. Nó luôn biết có ai đang nhìn mình.
Vì vậy Nicko và Con Trai 412 đã bỏ lỡ mất cú Biến mất đầu tiên của Jenna.
Bà Marcia vỗ tay:
"Làm được rồi đấy!" Bà khen.
"Cháu làm được rồi à?" Giọng Jenna từ đâu đó trong không trung vọng tới.
"Ê, Jenna, em ở đâu đó?" Nicko hỏi, cười phá lên.
Bà Marcia nhìn đồng hồ của mình:
"Nào, đừng quên đây là lần đầu tiên cháu thực hiện câu thần chú, nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Cháu sẽ Tái hiện sau một phút hay cỡ đó. Sau này thì cháu muốn nó kéo dài bao lâu cũng được."
Con Trai 412 nhìn hình hài lờ mờ của Jenna từ từ Hiện hình khỏi những mảng tối chập chờn toả ra từ những ngọn nến của dì Zelda. Nó trố mắt, há hốc miệng. Nó muốn được làm như thế.
"Nicko," bà Marcia bảo. "Đến lượt cháu."
Con Trai 412 cảm thấy giận mình quá. Sao nó dám nghĩ là bà Marcia sẽ gọi tới nó hả? Dĩ nhiên là không đời nào bà ấy cho nó làm rồi. Nó không thuộc bọn họ. Nó chỉ là một tên Thiếu sinh quân Cảm tử.
"Cháu tự Biến mất được mà, cảm ơn," Nicko nói. "Thôi chẳng muốn rối beng lên với trò này đâu."
Nicko vốn có một lối tiếp cận pháp thuật rất "thợ". Nó chẳng hề có ý định trở thành pháp sư, cho dù nó xuất thân từ một gia đình pháp thuật và đã được dạy Pháp thuật Căn bản. Nicko thấy chẳng có lý do gì phải học quá một câu cho mỗi loại thần chú. Sao lại phải làm cho mệt óc vì những thứ vớ vẩn ấy chứ? Nó nghĩ nó đã có đủ mọi câu thần chú trong đầu để dùng khi cần. Nó thích để đầu óc thành thơi cho những thứ hữu ích kiểu như lịch lên xuống của thuỷ triều hay lắp ráp buồm hơn.
"Được," bà Marcia bảo, bà biết tốt hơn là đừng có cố bắt Nicko làm bất kỳ cái gì mà nó không quan tâm. "Nhưng mà nhớ rằng chỉ những người cùng thực hiện một kiểu Vô hình mới có thể thấy được nhau đấy nhé. Nếu cháu làm theo kiểu khác, Nicko ạ, thì người nào dùng kiểu thần chú khác sẽ không thấy được cháu đâu đấy, cho dù họ cũng Vô hình. Rõ chứ?"
Nicko lơ đãng gật đầu. Nó chẳng hiểu tại sao chuyện này lại quan trọng đến thế.
"Nào, thế thì," bà Marcia quay sang Con Trai 412, "đến lượt cháu."
Con Trai 412 đỏ bừng mặt lên. Nó dán tịt mắt xuống hai bàn chân mình. Bà ấy yêu cầu anh ấy làm mà. Nó muốn được thử niệm chú hơn bất cứ cái gì trên đời, nhưng nó ghét cái kiểu tất cả mọi người đang nhìn nó, và nó chắc chắn nó sẽ thành lố bịch lắm nếu cứ cố thử.
"Cháu phải thử đi," bà Marcia nói. "Ta muốn tất cả các cháu đều có thể thực hiện được cái này."
Con Trai 412 ngước lên, ngạc nhiên. Ý bà Marcia là nó cũng quan trọng như hai đứa kia sao? Hai đứa thuộc bọn họ?
Giọng dì Zelda vọng tới từ cuối căn phòng:
"Dĩ nhiên cháu nó sẽ thử."
Con Trai 412 đứng lên sượng sùng. Bà Marcia lấy ra một tấm bùa khác từ quyển sách và trao cho nó.
"Nào, giờ cháu Ghi dấu đi," bà bảo.
Con Trai 412 cầm miếng bùa trong tay. Jenna và Nicko nhìn nó, tò mò xem đến lượt nó thì nó sẽ làm gì...
"Đọc những lời đó lên," bà Marcia nhẹ nhàng ra lệnh. Con Trai 412 không nói gì, những lời thần chú quay cuồng trong óc nó và trám đầy đầu nó bằng những cảm giác rù rù rất lạ. Bên dưới cái nón đỏ sát da đầu, mái tóc lởm chởm đằng sau gáy nó dựng cả lên. Nó cảm thấy Pháp thuật tê rần rật trong lòng bàn tay.
"Bạn ấy biến rồi!" Jenna thốt lên.
Nicko buột miệng huýt gió thán phục:
"Nó không đi lang thang đấy chứ?"
Con Trai 412 bực mình. Không cần thiết phải giễu cợt nó. Mà tại sao bà Marcia lại nhìn nó bằng ánh mắt quái đản thế? Liệu nó đã làm gì sai trái sao?
"Trở lại nào," bà Marcia nói thì thầm. Có cái gì đó trong giọng nói của bà Marcia khiến Con Trai 412 hơi hoảng. Chuyện gì xảy ra vậy?
Rồi một ý nghĩa thú vị chợt nảy ra trong đầu Con Trai 412. Rất lặng lẽ. nó bước qua Bert, sượt ngang qua Jenna mà không chạm vào cô bé và đi loanh quanh giữa phòng.
Không ai nhìn thấy nó đi. Tất cả mọi người vẫn đang nhìn trân trân vào khoảng không mà hồi nãy nó đang đứng.
Một cảm giác sung sướng chạy khắp người Con Trai 412. Nó làm được rồi. Nó có thể thực hiện Pháp thuật. Nó có thể Tan biến vào Không khí! Không ai có thể thấy nó! Nó tự do!
Con Trai 412 nhảy cẫng lên khoái chí. Không ai nhận thấy. Nó giơ hai tay lên khỏi đầu và vẫy vẫy trong không trung. Không ai nhận thấy. Nó đút hai ngón tay cái vào hai tai và lúc lắc mấy ngón tay. Không ai nhận thấy. Và rồi, im lặng, nó nhảy tới để thổi tắt một ngọn nến, nhưng vướng bàn chân vào tấm thảm và té rầm xuống sàn nhà.
"Cậu đây rồi," bà Marcia nhăn mặt.
Đấy, nó kìa, ngồi trên sàn nhà, vuốt ve cái đầu gối bầm tím và từ từ Hiện ra trước đám khán giả đang sửng sốt.
"Bạn giỏi lắm," Jenna nói. "Làm sao bạn làm được dễ dàng thế?"
Con Trai 412 lắc đầu. Nó không mảy may biết tại sao mình lại làm được như vậy. Việc cứ thế mà xảy ra thôi. Nhưng cảm giác thật tuyệt.
Bà Marcia ở trong trạng thái thật lạ lùng. Con Trai 412 cứ nghĩ hẳn bà sẽ hài lòng với nó, nhưng dường như bà đang có cảm giác gì đó, trừ hài lòng.
"Cháu không nên Ghi dấu câu thần chú nhanh như thế. Có khi rất nguy hiểm. Cháu có thể sẽ không trở lại đầy đủ hình thù được."
Điều bà Marcia không nói với Con Trai 412 là bà chưa bao giờ thấy một ai lần đầu tiên làm chủ được một câu thần chú mà nhanh đến như vậy. Điều đó khiến bà phấp phỏng bồn chồn. Bà càng cảm thấy bất an hơn khi Con Trai 412 trả lại miếng bùa và bà cảm thấy một sung lực pháp thuật, như một cú điện giật nhẹ, nháy từ bàn tay thằng nhỏ sang tay bà.
"Không," bà nói và trả lại miếng bùa cho thằng bé. "Cháu giữ bùa lại. Cả Jenna nữa. Tốt nhất cho người mới học là cứ giữ bùa cho mấy câu thần chú, biết đâu lại muốn dùng."
Con Trai 412 đút tấm bùa vào túi quần. Nó cảm thấy lúng túng. Đầu nó vẫn bơi bơi với niềm phấn khích về pháp thuật và nó biết mình đã thực hiện câu thần chú một cách hoàn hảo. Thế thì tại sao bà Marcia lại bực mình. Nó đã làm gì sai? Có lẽ Thiếu sinh quân đúng. Còn Pháp sư Tối thượng mới thật sự là điên - như bọn chúng vẫn hay ê a hát mỗi buổi sáng ở đoàn Thiếu sinh quân trước khi đi canh gác Tháp pháp sư và thăm dò việc ra vào của tất cả các pháp sư, nhất là Pháp sư Tối thượng?
Điên như con mực,
Gớm như con CHUỘT,
Bỏ mụ vào đĩa
Đem cho con MÈO!
Nhưng cái nhịp điệu đó không còn làm cho Con Trai 412 cười phá ra nữa, và hình như lời bài hát đó chẳng ăn nhập gì với bà Marcia cả. Thật ra, càng nghĩ về Thiếu sinh quân, Con Trai 412 càng nhận ra sự thật.
Thiếu sinh quân mới điên.
Còn Marcia là Pháp thuật.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 22. Pháp thuật
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương XII: Pháp thuật là quyền lực
» Chương 7: Tháp Pháp sư
» Chương 6: Đường tới Tháp Pháp sư
» Chương 14
» Chương 30

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến