MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 38: Rã đông

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 38: Rã đông Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 38: Rã đông   Chương 38: Rã đông I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 7:54 pm

Đồ Đệ ngồi thu lu trong góc phòng gần lò sưởi, với Bert vẫ rỉa dứt một bên ống tay áo lủng lẳng, ẩm ướt của nó. Jenna đã khoá tất cả cửa cái và Nicko thì khoá hết mọi cửa sổ, rồi để Con Trai 412 canh chừng Đồ Đệ trong khi họ vào thăm xem Boggart thế nào rồi.
Boggart nằm dưới đáy một cái chậu tắm bằng thiếc, một đụm lông máu nhỏ,ướt dầm dề tương phản với tấm vải trắn phau dì Zenda lót bên dưới chú. Mắt chú lim dim và đón nhận những vị khách bằng cái nhướn mày lơ mơ, không chủ đích.
“Chào, Boggart. Chú thấy đỡ hơn chưa?” Zenna hỏi.
Boggart không đáp. Dì Zenda nhúng một miếng mốp vào thùng nước ấm và nhẹ nhàng tưới cho chú.
“Phải giữ cho Boggart được ấm,” dì bảo. “Boggart khô không phải là Boggart hạnh phúc.”
“Trông chú ấy chẳng khá lên nhỉ?” Jenna thì thầm với Nicko khi chúng kiễng chân lặng lẽ đi ra khỏi nhà bếp cùng với dì Zelda.
Thợ săn, vẫn cầm súng đứng bên ngoài nhà bếp, trợn trừng nhìn Jenna bằng ánh mắt hiểm độc khi cô bé ló ra. Đôi mắt xanh da trời của hắn đục quắc lên của hắn khoá chặt vào cô bé và dõi theo cô bé khắp căn phòng. Nhưng phần than thể còn lại của hắn thì vẫn bất động.
Jenna cảm nhận được tia nhìn đó và ngước lên. Một cái rung mình ớn lạnh chạy khắp người cô bé.
“Hắn đang nhìn con,” cô bé hét. “Mắt hắn đi theo con.”
“Phiền thật,” dì Zelda tặc lưỡi. “Hắn sắp rã đông rồi. Tốt hơn ta phải xử lý cái này trước khi nó gây thêm rắc rối nào nữa.”
Dì Zelda rút khẩu súng bạc ra khỏi bàn tay Đông cứng của Thợ Săn. Mắt hắn loé lên tức giận khi dì thuần thục tháo súng và lấy đi viên bi bạc nhỏ xíu ra khỏi ổ đạn.
“Cầm lấy,” dì Zelda nói, đưa viên đạn bạc cho Zenna.
“Nó đã săn tìm con suốt hơn mười năm trời, và bây giờ cuộc truy lung của nó đã chấm dứt. Con đã an toàn.”
Jenna mỉm cười gượng gạo và vân vê cái khối bạc trong long bàn tay mình với một cảm giác khiếp sợ, mặc dù cô bé không thể không thán phục viên đạn hoàn hảo biết chừng nào. Hầu như không một tì vết. Cô bé giơ nó lên và nheo mắt nhìn một cái khía nhỏ tí trong hòn bi. Trước sự ngạc nhiên của cô bé, trên đó có khắc hai mẫu tự I.P
“I.P có nghĩa là gì?” Cô bé hỏi dì Zelda. “Xem này, nó ở trên viên đạn này.”
Dì Zelda không đáp mất một lúc. Dì biết những mẫu tự đó có nghĩa là gì, nhưng dì không chắc có nên nói cho Zenna biết không.
“I.P” Jenna lầm bầm, suy nghĩ nát óc. “I.P…”
Công chúa mồ côi(*), “ dì Zelda nói. “Một viên đạn có tên. Viên đạn có tên luôn luôn tìm thấy mục tiêu của nó. Tìm thấy khi nào và như thế nào không quan trọng, nhưng nó sẽ tìm thấy con. Và viên đạn của con đã tìm thấy con rồi. Có điều không theo đúng như cách chúng dự tính.”
“Ồ,” Jenna lặng người đi. “Vậy là viên đạn kia, viên dành cho mẹ của con, nó có …”
*LP. viết tắt của những từ tiếng Anh Infant Princess - Tức “Công chúa mồ côi”.
“Có. Nó có khắc chữ Q(*) trên đó.”
“À. Con cầm khẩu sung được chứ?” Jenna hỏi.
Dì Zelda tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ừm, dì nghĩ là được,” dì nói,”Nếu con muốn thế.”
Jenna nhận lấy khẩu sung và cầm lên đúng như cô bé đã thấy cả Thợ Săn lẫn mụ Ám Sát binh cầm, cảm thấy sức nặng của nó trong tay mình và việc cầm nó đem lại cho cô bé một cảm giác mạnh mẽ rất lạ.
“Cảm ơn,” cô bé nói với dì Zelda, trao lại khẩu sung cho dì. “Giờ thì bà giữ kỹ nó cho con được không?”
Đôi mắt Thợ Săn dõi theo dì Zelda khi dì đem khẩu súng cất vào buồng chứa thuốc Bất định và Độc dược rồi khoá kín cửa lại. Chúng lại dõi theo dì lần nữa khi dì bước tới chỗ hắn và sờ sờ hai lỗ tai hắn. Thợ Săn coi bộ điên tiết. Đôi long mày của hắn nhúm nhíu lại, và mắt hắn quắc lên giận dữ, nhưng không có gì cựa quậy them nữa.
“Tốt,” dì Zelda nói. “Tai hắn vẫn còn Đông cứng. Hắn chư thể nghe được chúng ta nói gì đâu. Chúng ta cần phải quyết định làm gì với hắn trước khi hắn Rã đông.”
“Chúng ta không thể Tái Đông cứng hắn sao?”
Dì Zelda lắc đầu.
“Không,” dì đáp, vẻ lấy làm tiếc. “Chúng ta không Tái Đông cứng ai đó một khi họ bắt đầu Rã Đông. Sẽ không an toàn cho họ. Họ có thể bị Phỏng băng. Hoặc nếu không thì sẽ chảy nước kinh khủng. Cảnh tượng đó sẽ chẳng hay ho gì đâu. Nhưng dù sao, Thợ Săn là một kẻ nguy hiểm và hắn sẽ không từ bỏ cuộc đi săn. Không bao giờ. Và chúng ta phải làm sao để ngăn không cho hắn săn lung chúng ta nữa.”
Jenna suy nghĩ.
“Chúng ta cần phải làm cho hắn quên sạch tất cả mọi thứ,” cô bé nói. “Thậm chí quên luôn mình là ai.” Cô bé cười khúc khích. “Chúng ta có thể làm cho hắn nghĩ mình là một con sư tủ được thuần hoá hay gì gì đó.”
“Rồi sau đó hắn gia nhập đoàn xiếc và thấy mình hoá ra không phải là sư tử, ngay sau khi hắn đút đầu vàomiệng một cónư tử thật,” Nicko hùa theo.
CHúng ta cấm không được dung pháp thuật để làm nguy hại đến người khác, dì Zelda nhắc chúng.
“Thế thì hắn có thể là một chú hề,” Jenna bảo. “Hắn đáng sợ thế đủ rồi.”
“Ừm, dì nghe nói có một gánh xiếc sắp về bến cảng, chư biết ngày nào. Dì chức chắn sẽ kiếm được việc làm,” dì Zelda mỉm cười. “Họ nhận đủ loại người mà. Dì nghe nói vậy.”
Dì Zelda lấy ra một quyển sách cũ mèm, rách tả tơi, nhan đề Ký ức Pháp thuật.
“Cháu giỏi cái này.” Dì nói, trao quyển sách cho Con Trai 412. ”Cháu hãy tìm cho dì một bùa thích hợp được không? Dì nghĩ nó có tên là Hồi ức của Tên Xỏ lá.”
Con Trai 412 lật nhanh quyển sách cũ ẩm mốc. Đó là một quyển sách mà đã mất gần hết bùa, nhưng về gần cuối sách thì nó tìm được thứ nó cần tìm: một chiếc khăn mùi xoa nhỏ cột nút có những thứ đen nhem nhuốc viết dọc theo viền khăn.
“Tốt,” dì Zelda nói. “Có lẽ cháu vui lòng niệm thần chú giúp chúng ta luôn chứ?”
“Cháu?” Con Trai 412 hỏi, ngạc nhiên.
“Nếu cháu không phiền,” dì Zelda đáp. “Mắt dì nhìn không rõ trong ánh sáng kèm nhèm như thế này.”
Dì tiến tới và kiểm tra tai của Thợ Săn. Chúng ấm rồi. Thợ Săn trừng mắt nhìn dì bằng đôi mắt híp rịp với ánh nhìn lạnh lẽo quen thuộc, Không ai để ý tới điều đó.
“Giờ hắn có thể nghe được rồi,” dì bảo.”Tốt nhất hãy niệm chú trước khi hắn nói được.”
Con Trai 412 cẩn thận đọc phần chỉ dẫn của câu thần chú. Xong nó giơ chiếc khăn cột nút lên và nói.
Cho dù Quá khứ của Ngươi là gì
Cũng sẽ Mất sạch khi Ngươi trông thấy Ta.
Con Trai 412 vẩy vẩy chiếc khăn phía trước đôi mắt giận điên của Thợ Săn,sau đó nó tháo nút cột ra. Tức thì,mắt của Thợ Săn thất thần đi. Ánh nhìn không còn đáng đe doạ nữa, mà dại đi và hình như là hơi sợ sệt.
“Tốt,” dì Zelda nói. “Xem ra có tác dụng tốt. Cháu có thể làm nốt phần kế tiếp được chứ?”
Con Trai 412 lặng lẽ nói:
Vậy hãy lắng nghe những Cá tính mới nổi của Ngươi,
Hãy ghi nhớ những ngày Khác hẳn của Ngươi.
Dì Zelda đứng án ngũ ngay trước mặt Thợ Săn và nói với hắn một cách dứt khoát:
“Đây là câu chuyện về cuộc đời mi. Mi được sinh ra trong một căn chòi ở bến cảng.”
“Mi là một đứa trẻ khủng khiếp,” Jenna bảo hắn. “Và người mi đầy mụn nhọt.”
“Không ai thích mi,” Nicko them vào.
Thợ Săn coi bộ rất thiểu não.
“Trừ con chó của mi,” Jenna nói,cô bé bắt đầu cảm thấy một chút tội nghiệp cho hắn.
“Con chó của mi đã chết,” Nicko chặn đầu.
Thợ Săn lộ vẻ tức tối.
“Nicko,” Jenna trách móc. “Đừng hẹp hòi thế.”
“Anh à? Còn hắn thì sao?”
Và thế là cuộc đời uẩn khúc đầy bi kịch của Thợ Săn mở ra trước mắt hắn.Một cuộc đờ éo le với những sự trùng hợp ngẫu nhiên đầy xúi quẩy,những lỗilầm ngớ ngẩn và những khoảnh khắc hoang mang cao độ, làm cho đôi tai mới Rã đông của hắn đỏ rần lên trước ký ức đột xuất của mình. Cuối cùng câu chuyện buồn được chấm dứt với vị trí học trò bất hạnh của hắn với một bác hề cáu kỉnh, vẫn được tất cả những người làm việc cho bác ta đặt cho biệt danh Hơi thở Chó.
Đồ đệ nhìn sự việc với vẻ hân hoan pha lẫn khiếp vía. Thợ săn đã hành hạ nó lâu quá rồi, và Đồ Đệ có vẻ vui mừng vì cuối cùng cũng có người nào đó thằng thế được tên Thợ Săn. Thế nhưng nó cũng không thể không tự hỏi xem những người kia đang toan tính làm gì với nó.
Kho câu chuyện đáng thương về quá khứ của Thợ Săn kết thúc, Con Trai 412 nút chiếc khăn tay lại và nói:
Cho dù cuộc đời ngươi đã từng thế nào
Vào lúc này một Quá khứ khác đang thống trị.
Với một chút gắng sức, họ khiêng Thợ Săn ra ngoài như một tấm ván to kềnh càng và đặt hắn ở cạnh Xẻo Mương, để cho hắn rã đôgn suôn sẻ. Quái thú Magog chẳng đếm xỉa tới bất cứ việc gì đang diễn ra, vừa mới cúi xuống múc con Bọ Lá chắn thứ ba mươi tám ra khỏi bùn và ffang bận quyết định xem có nên ngắt đôi cánh trước khi nhai con bọ hay không.
“Hãy cho ta một thần lùn giữ vườn đi thôi” dì Zelda thốt lên, khi ngao ngán nhìn vườn cây ăn trái mới gây mà đã bị tàn phá của mình (dì hy vọng chuyện đó chỉ là tạm thời). “Nhưng việc đó tốt đấy. Nào , bây giờ tất cả những gì chúng ta phải chọn lựa là tên Đồ Đệ.”
“Septimus…” Jenna vui vẻ nói. “Con không hiểu ba và mẹ sẽ nói gì nhỉ? Thằng đó kinh khủng quá.”
“Hừm, dì nghi lớn lên cùng DomDaniel thì làm sao mà tốt đẹp cho được,” dì Zelda chép miệng.
“Con Trai 412 lớn lên trong Thiếu sinh quân nhưng cậu ấy vẫn tốt đấy thôi.” Jenna chỉ ra. “Cậu ấy không bao giờ bắn Boggart.”
“Dì biết” dì Zelda đồng ý. “Nhưng có lẽ Đồ Đệ … à, Septimus sau một thời gian sẽ khá lên.”
“Có lẽ,” Jenna nói vẻ hoài nghi.
Sau đó một khoảng thời gian, lúc nửa đêm về sáng, khi Con Trai 412 đã cẩn thận nhét hòn đá xanh lá cây mà Jenna tặng nó xuống dưới chăn bông để giữ ấm cho hòn đá và để hòn đá ở gần mình – và ngay lúc cả đám đang chuẩn bị nằm xuống ngủ - thì có một tiếng gõ rụt rè ở cửa.
Jenna ngồi dậy, sợ run. Ai vậy? Co bế thúc Nicko và Con Trai 412 dậy. RỒi cô bé rón rén đi ra cửa sổ, lặng lẽ kéo một trong những chốt cửa ra.
Nicko và Con Trai 412 đứng bên cửa cái, vũ trang bằng một cây chổi và một cái đèn dầu nặng nề.
Đồ Đệ ngồi trong góc tối bên lò sưởi và bĩu một nụ cười khẩy. DomDaniel đã phái một đội giải cứu đến để cứu nó đấy.
Không có đội giải cứu nào cả nhưng Jenna bỗng tái nhợt khi cô bé thấy đó là ai.
“Đó là Thợ Săn,” cô bé thì thào.
Nhưng Thợ Săn lại gõ cửa nữa, lớn hơn.
“Đi đi,” cô bé quát hắn.
Dì Zelda ùa ra từ phòng chăm sóc Boggart.
“Coi hắn muốn gì,” dì bảo, “và chúng ta có thể chỉ đường cho hắn đi.”
Thế là, cường lại tất cả mọi bản năng của mình, Jenna mở cửa cái ra cho Thợ Săn.
Cô bé gần như không nhận ra hắn. Mặc dù vẫn mặc bộ đồng phục của Thợ Săn, nhưng hắn không còn trông giống như Thợ Săn nữa. Hắn đã têm chặt tấm áo chùng dày màu xanh lá cây quanh mình như một gã hành khất thành một tấm chăn, và đứng ở ngưỡng cửa vẻ khúm núm, hơi cúi xuống.
“Xin lỗi đã làm phiền quý vị cao quý vào lúc muộn như thế này” hắn lí nhí. “Nhưng tôi e rằng tôi đã bị lạc đường, tôi thắc mắc không biết cô có thể chỉ cho tôi đường đến bến cảng được không?”
“Đường kia”, Jenna nói cộc lốc, chỉ ra đầm lầy.
Thợ Săn nhìn vẻ bối rối:
“Tôi tìm đường không được giỏi cô ạ. Kia chính xác là ở đâu?”
“Đi theo mặt trăng ấy”, dì Zelda chỉ dẫn. “Mặt trăng sẽ dẫn đường cho anh”
Thợ Săn cúi mình vẻ khiêm nhường.
“Cảm ơn bà đã có lòng tử tế. Tôi không biết có làm phiền bà không, nhưng có phải sắp có một gánh xiếc sắp tới thị trấn không? Tôi hi vọng sẽ nhận được vị trí làm anh hề ở đó.”
Jenna giấu nụ cười khúc khích.
“Đúng rồi” dì Zelda bảo. “À, anh làm ơn đợi cho một phút nhé.”
Dì biến mất vào bếp và trở lại với một cái giỏ nhỏ đựng một ít bánh mì và phó mát.
“Cầm lấy” dì nói. “Và chúc anh may mắn với cuộc đời mới của mình.”
Thợ Săn lại cúi mình
“Xin chân thành cảm ơn bà.” Hắn nói và bước tới Xẻo Mương, đi ngang qua quái thú Magog đang ngủ và chiếc xuồng đen thon thả của hắn mà không nhận ra chút nào, rồi bước qua cầu.
Bốn cái bóng im lặng đứng ở ngưỡng cửa và nhìn tấm thân lực lưỡng của Thợ Săn ngại ngần đi qua Đầm Cỏ Thô về phía cuộc đời mới của hắn ở
GÁNH XIẾC RONG CÙNG BẦY THÚ CỦA FISHHEAD VÀ DURDLE
Cho đến khi một đám mây phủ kín mặt trăng, và đầm lầy một lần nữa lại chìm trong màn đêm,
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 38: Rã đông
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 26: Lễ Đông chí
» Chương 36: Đông cứng
» Chương 3
» Chương 19
» Chương 35

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến