MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 10

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 10 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 10   Chương 10 I_icon_minitimeWed Aug 25, 2010 5:28 pm

Để cháu nói rõ điều này nhé,” Josh Newman nói, cố gắng giữ cho giọng nói của mình vang lên hoàn toàn bình thường, “cả chú và Scatty đều không biết lái xe phải không? Cả hai người đều không biết lái?”

Josh và Sophie đang ngồi trên hai ghế trước của chiếc SUV mà Scatty vừa mượn được từ một trong những sinh viên võ thuật của cô. Josh đang lái xe còn Sophie trải rộng tấm bản đồ ra trong lòng. Nicholas Flamel và Scathach ngồi ở băng ghế đằng sau.

“Chú chưa bao giờ học lái cả,” Nicholas Flamel nói với một cái nhún vai ra chiều giải thích.

“Chưa bao giờ có thời gian,” Scatty nói ngắn gọn.

“Nhưng Nicholas nói chị hơn hai nghìn tuổi lận mà,” Sophie nói, đưa mắt nhìn cô gái.

“Hai nghìn năm trăm mười bảy tuổi, theo như cách loài người đo lường thời gian bằng lịch của họ,” Scatty lầm bầm. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rõ của Flamel. “Và trông tôi bây giờ khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy, không nhiều hơn một ngày,” ông nói vội vàng.

“Vậy chị không thu xếp được thời gian để học lái xe sao?” Sophie gặng hỏi. Cô đã từng muốn học lái xe kể từ khi cô vừa lên mười. Một trong những lý do mà cặp sinh đôi muốn đi làm thêm trong mùa hè năm nay hơn là đi tham gia khai quật khảo cổ với cha mẹ chúng đó là vì chúng muốn kiếm tiền để mua một chiếc xe hơi cho riêng mình.

Scathach nhún vai. “Tôi cũng có ý muốn học, nhưng cứ bận rộn suốt,” cô giải thích.

“Mọi người biết đó,” Josh nói một cách bâng quơ không với riêng một người nào trên xe, “là tôi đâu có thể lái xe mà trong tay không hề có một mảnh bằng lái xe nào.”

“Chúng tôi vừa tròn mười lăm – và chúng tôi đều có thể lái xe,” Sophie nói.

“Hai đứa biết cưỡi ngựa không?” Flamel hỏi, “hay là điều khiển một chiếc xe ngựa với khoảng bốn con ngựa...”

“Ồ, không...” Sophie trả lời.

“Điều khiển một cỗ xe ngựa chinh chiến trong khi vừa bắn cung và phóng thương nữa?” Scatty hỏi thêm, “hay là vừa cưỡi thằn lằn bay vừa bắn súng cao su?”

“Em không biết loại thằn lằn đó là gì... và em cũng không chắc là mình muốn biết.”

“Vậy đó, thấy chưa, cháu không có chút kinh nghiệm gì với những kỹ năng như vậy cả,” Flamel nói, “trong khi bọn chú biết những kỹ năng có thể là hơi xưa nhưng cũng không kém phần quan trọng và hữu ích.” Ông liếc nhìn Scathach, “mặc dù vậy tôi cũng không chắc là loại thằn lằn bay đó có còn tồn tại hay không.”

Josh ngừng lại ở cột đèn đỏ và rẽ phải, thẳng tiến về hướng cầu Cổng Vàng. “Cháu chỉ không hiểu vì sao chú và Scatty có thể sống qua Thế kỷ Hai mươi này mà không hề biết lái xe. Ý cháu là làm sao hai người có thể đi từ nơi này sang nơi khác được?”

“Dùng phương tiện giao thông công cộng thôi,” Flamel nói với một nụ cười hất hàm. “Phần lớn là tàu hỏa và xe buýt. Chúng là những phương tiện đi lại hoàn hảo mà không đòi hỏi người đi phải tiết lộ danh tính, không giống như máy bay và tàu thủy. Làm chủ một chiếc xe hơi sẽ kéo theo hàng lô hàng lốc các thứ giấy tờ liên quan phiền phức. Chính những giấy tờ ấy sẽ làm lộ ra tông tích của bọn chú, dù cho bọn chú có dùng bao nhiêu tên gọi và bí danh đi nữa.” Ông ngừng lại và tiếp lời, “Và bên cạnh đó, vẫn còn rất nhiều phương tiện đi lại khác, dù là cổ xưa hơn.”

Josh muốn hỏi thêm hàng trăm câu hỏi, nhưng cậu phải tập trung dữ dội vào việc điều khiển chiếc xe to nặng. Dù cậu biết cách lái xe, thì những chiếc xe duy nhất cậu từng lái chính là những chiếc xe Jeep cũ kĩ khi hai chị em Josh cùng cha mẹ đi khai quật. Cậu chưa bao giờ lái xe như thế này trước đây và cậu cảm thấy hoảng sợ kinh khủng. Sophie gợi ý là cậu nên giả bộ như tất cả chỉ là một trò chơi trên máy tính. Điều đó cũng giúp cậu được ít nhiều, nhưng hiệu quả không được bao nhiêu. Trong trò chơi, khi bạn lái xe tông vào đâu đó, bạn chỉ cần bắt đầu lại trò chơi một cách đơn giản. Còn bây giờ mà tông xe vào đâu đó thì coi như tiêu đời.

Xe cộ trên cầu đang trong tình trạng mắc kẹt. Một chiếc xe Limo dài màu xám bị hư và đang nằm ì ra giữa một làn đường tạo thành một chiếc cổ chai. Khi xe của họ tiến tới, Sophie để ý thấy có hai người đàn ông mặc đồ đen với mũ choàng đầu đang đứng trong khu vực hành khách. Cô nhận ra mình nín thở khi họ đến gần và tự hỏi có phải đó là hai tên Golem hay không. Cô thở phào nhẹ nhõm khi họ đi qua và khám phá ra hai người đàn ông trông giống như những kế toán viên. Josh liếc nhìn chị gái, cố nở một nụ cười nhăn nhở, và cô hiểu ngay là cậu cũng đang có ý nghĩ tương tự như cô.

Sophie cuộn mình trên ghế ngồi, và quay đầu nhìn Flamel và Scatty. Trong không gian hơi tối có máy điều hòa không khí của chiếc SUV, trông họ giống như những người bình thường: Flamel giống như một hippy lỗi thời và Scatty, mặc cho phong cách ăn mặc rất “nhà binh”, trông giống như cô vừa bước ra từ đằng sau quầy thu ngân của tiệm Tách Cà phê. Cô gái tóc đỏ đang ngồi chống tay lên cằm, đôi mắt nhìn chăm chú xuyên qua lớp kính đen hướng về phía Alcaraz.

Nicholas Flamel quay đầu theo hướng nhìn của cô. “Lâu rồi chưa ghé lại đó,” ông thì thầm.

“Tụi cháu đã đi thăm nơi đó rồi,” Sophie nói.

“Cháu rất thích,” Josh nói ngay, “Sophie thì không.”

“Chỗ đó làm rùng mình.”

“Đúng như thế,” Flamel nói nhỏ, “đó chính là ngôi nhà của nhiều loại ma và linh hồn náo loạn khác thường. Lần gần đây nhất khi chú đến đó là để dẹp yên một gã Người rắn xấu xí kinh khủng.”

“Cháu không chắc là mình muốn biết Người rắn trông như thế nào,” Sophie thì thào, rồi ngừng lại. “Chú biết đó, chỉ cách đây vài tiếng, cháu chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ nói những lời như thế này?”

Nicholas Flamel ngả người dựa vào lưng ghế êm ái, hai tay khoanh trước ngực. “Cuộc đời của hai đứa cháu – từ nay đã vĩnh viễn thay đổi. Cháu biết điều đó mà, phải không?”

Sophie gật đầu. “Mọi thứ đang ngấm dần. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến mức khó mà tiếp thu tất cả ngay được. Bọn người bùn, ma thuật, cuốn sách chứa các câu thần chú, chuột...” Cô nhìn Scathach. “Chiến binh cổ đại...”

Scatty gật đầu ra ý nhận biết.

“Và tất nhiên, một nhà giả kim sáu trăm tuổi...” Sophie ngừng lời, một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong óc. Cô nhìn Flamel rồi đến Scatty rồi lại nhìn Flamel. Rồi cô im lặng vài giây để sắp xếp câu hỏi của mình. Nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cô hỏi: “Chú là người, đúng không?”

Nicholas Flamel mỉm cười. “Đúng thế. Có lẽ là một chút gì đó khác hơn người, nhưng đúng là chú được sinh ra và sẽ luôn luôn thuộc về một trong những giống loài của con người.”

Sophie nhìn sang Scathach. “Còn chị là...”

Scathach mở rộng đôi mắt xanh lá cây của mình, và trong chớp mắt, một vẻ gì đó khó tả hiện lên trên khuôn mặt của cô. “Không,” cô nói rất nhỏ. “Tôi không thuộc về giống loài của con người. Giống loài của tôi thuộc về một thế giới khác, loài Elder. Chúng tôi đã từng thống trị thế giới này trước khi những sinh vật sau này biến thành người trèo xuống mặt đất từ trên cây. Ngày nay, chúng tôi được nhớ đến trong các thần thoại với nhiều chủng loài khác nhau. Chúng tôi là những sinh vật của huyền thoại, thị tộc, Ma cà rồng, Khổng lồ, Rồng, Quái vật. Trong các câu chuyện kể, chúng tôi được biết đến như là Bọn Già hay là Giống loài Elder. Một số câu chuyện mô tả chúng tôi như những vị thần.”

“Có phải chị từng là một vị thần?” Sophie thì thầm.

Scatty cười khúc khích. “Không. Tôi chưa bao giờ là thần. Nhưng một số trong giống loài của tôi cho phép họ được tôn thờ như những vị thần. Một số khác đơn giản là biến thành thần thánh và con người kể cho nhau nghe về những cuộc phiêu lưu của họ.” Cô nhún vai. “Chúng tôi chỉ là một giống loài khác, giống loài đó già hơn cả loài người, với những kỹ năng và khả năng trời phú khác.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Sophie hỏi.

“Nạn lụt,” Scatty nói nhỏ nhẹ, “cùng với những cái khác.”

“Trái đất này già hơn rất nhiều so với nhiều người vẫn nghĩ,” Flamel nói nhỏ. “Những sinh vật và giống loài được con người nhắc đến trong thần thoại đã có thời đi lại và sinh sống trên thế giới này.”

Sophie gật đầu một cách chậm rãi. “Cha mẹ của chúng cháu là những nhà khảo cổ học. Họ từng nói cho tụi cháu nghe về những điều kỳ lạ mà khảo cổ học thỉnh thoảng hé lộ.”

“Chị có nhớ nơi mà chúng ta đến thăm ở Texas, tên là Taylor gì đó...” Josh nói, cẩn thận lái chiếc SUV nặng nề vào làn đường chính giữa. Cậu chưa bao giờ lái một chiếc xe to như thế trước đây, và rất hoảng sợ khi nghĩ là xe sắp đâm bổ vào một cái gì đó. Có vài lần cậu suýt đụng trúng và có vẻ như đã va vào gương bên hông của chiếc xe ai đó, nhưng rồi cậu tiếp tục lái trong im lặng.

“Đường mòn Taylor,” Sophie nói, “cạnh dòng sông Paluxy ở Texas. Đã có những thứ trông giống như dấu chân khủng long và dấu chân người cùng xuất hiện trên một mẫu hóa thạch. Và viên đá hóa thạch đó có đến 100 triệu tuổi.”

“Chú đã từng thấy nó,” Flamel nói, “và những thứ giống như vậy nằm khắp trên thế giới. Chú cũng đã nghiên cứu dấu giày được tìm thấy ở Antelope Springs ở Utah... in trên một tảng đá khoảng 500 triệu năm tuổi.”

“Ba của cháu nói là những thứ như vậy có thể dễ dàng bị bỏ qua hoặc bị xem như là một sự lý giải thực tế sai lầm,” Josh nói nhanh. Cậu tự hỏi không biết ba mình sẽ nói gì về những chuyện mà chị em Josh gặp phải hôm nay.

Flamel nhún vai. “Đúng là như vậy. Nhưng những gì mà khoa học không thể hiểu nổi thường bị bỏ qua. Không phải mọi thứ đều có thể được phân tích rõ ràng. Cháu có thể cho rằng những gì mình nhìn thấy và trải nghiệm hôm nay là một sự diễn dịch sai lầm thực tế hay không?”

Sophie lắc đầu.

Bên cạnh cô, Josh nhún vai một cách không thoải mái. Cậu không thích hướng phát triển của cuộc đàm thoại này. Việc khủng long và con người cùng chung sống trong cùng một thời điểm đơn giản là không thể chấp nhận được. Ý kiến này đã đi ngược lại hoàn toàn với những gì ba cậu đã dạy cho hai chị em và những gì mà họ tin tưởng. Nhưng, ở đâu đó trong trí não của Josh, vẫn có một giọng nói nhỏ vang lên nhắc nhở cậu rằng hàng năm đều có những nhà khảo cổ học – trong đó gồm có cả ba mẹ cậu – tiếp tục khám phá ra những điều kỳ lạ khác thường. Vài năm trước, điều kỳ diệu đó chính là giống người nhỏ bé Homo ở Indonesia với tên gọi là Hobbit, tiếp theo đó là những loài khủng long tí hon được phát hiện ra ở Đức, rồi những dấu vết của loài khủng long đã từng tồn tại cách đây chừng một trăm sáu mươi lăm triệu năm được tìm thấy ở Wyoming. Và chỉ mới đây thôi, đã có đến tám chủng loài tiền sử mới vừa được khám phá ở Israel. Nhưng những gì Flamel vừa nói chứa đầy mâu thuẫn. “Chú nói rằng con người và khủng long tồn tại trên trái đất trong cùng một thời điểm,”cậu nói, và ngạc nhiên nhận ra giọng nói của mình chứa đầy giận dữ.

“Chú nói rằng con người đã tồn tại trên trái đất này với những sinh vật rất kỳ lạ và chúng còn già hơn loài khủng long rất nhiều,” Flamel nói một cách nghiêm túc.

“Làm sao chú biết được điều đó?” Sophie gặng hỏi. Ông ta nói là ông sinh ra vào năm 1330, nên ông không thể nhìn thấy loài khủng long... có phải thế không?

“Tất cả đều được ghi rõ trong cuốn Codex... và trong suốt cuộc đời lâu dài của mình, chú đã nhìn thấy những quái vật vốn được xem như những thần thoại. Chú đã đánh nhau với những người được xem là huyền thoại. Chú đã đối mặt với những sinh vật trông như vừa bò ra từ những cơn ác mộng.”

“Bọn cháu vừa học Shakespeare ở trường trong học kỳ vừa qua... và có một câu từ Hamlet.” Sophie nói, cố gắng nhớ lại. “Có rất nhiều thứ khác hơn nữa trên thiên đường và trái đất...”

Nicholas Flamel gật đầu tán thưởng “... mà chúng thường được mơ tưởng đến trong triết lý của ngươi,” ông hoàn thành câu trích dẫn. “Hamlet, hồi một, cảnh năm. Tất nhiên là chú từng biết Will Shakespeare. Bây giờ Will có thể đã trở thành một nhà giả kim với tài năng phi thường... nhưng lúc đó ông ta rơi vào nanh vuốt của Dee. Thật tội nghiệp cho Will. Các cháu có biết là ông ta đã tạo ra nhân vật Prospero trong vở kịch Giấc mộng đêm hè dựa trên nguyên mẫu tiến sĩ John Dee hay không?”

“Tôi chưa bao giờ thích Shakespeare cả,” Scatty thì thầm. “Ông ta rất thối.”

“Chú biết Shakespeare à?” Josh không thể che giấu nỗi kinh ngạc tỏ vẻ không tin trong giọng nói của mình.

“Ông ta từng là sinh viên của chú trong một thời gian ngắn, rất ngắn thôi,” Flamel nói. “Chú sống lâu, chú có rất nhiều sinh viên – một số được lưu danh vào lịch sử, một số khác bị lãng quên. Chú đã gặp rất nhiều người, con người và không phải con người, bất tử và không bất tử. Những người như Scathach,” Flamel kết luận.

“Có nhiều người giống như chị... nhiều người thuộc Giống loài Elder?” Sophie hỏi, mắt nhìn cô gái tóc đỏ.

“Nhiều hơn là cô nghĩ đấy, mặc dù tôi cố gắng không gia nhập với bọn họ,” Scatty nói với vẻ căng thẳng. “Có rất nhiều kẻ trong Giống loài Elder không chịu thừa nhận rằng thời đại của Elder đã thuộc về quá khứ và thời đại hiện tại đang thuộc về loài người. Họ muốn được nhìn thấy sự quay trở lại huy hoàng của những ngày xưa cũ, và họ tin rằng con rối Dee của họ cùng những kẻ giống như hắn sẽ có vai trò giúp họ quay trở lại thời hoàng kim đó. Những kẻ đó được gọi là Elder Đen tối.”

“Cháu không biết là có ai để ý thấy không,” Josh nói một cách đột ngột, “nhưng mọi người có thấy là có rất nhiều chim đang tụ tập quanh đây?”

Sophie quay người lại để nhìn chăm chú xuyên qua kính chắn gió xe hơi, trong khi Flamel và Scatty nhìn chằm chằm xuyên qua ô cửa sổ phía sau.

Những trụ cầu, tháp cầu, dây nối, dây thừng và dây điện của chiếc cầu Cổng Vàng đang dần dần được phủ dày bởi những con chim: hàng nghìn con. Phần lớn đó là quạ và chim két. Chúng đậu đen đặc trên tất cả những nơi nào có thể và càng lúc càng kéo đến đông hơn.

“Tụi nó đến từ Alcatraz đó,” Josh nói, cậu cúi đầu nhìn xuống mặt nước bập bềnh xao động hướng về hòn đảo.

Một đám mây đen đã xuất hiện ngay phía trên Alcatraz. Nó hiện lên ngay phía trên khu nhà tù bỏ hoang trong hình thù uốn lượn và bây giờ lơ lửng giữa thinh không như khói, nhưng đám khói này mãi không tan đi: nó chuyển động và xoáy tròn thành một khối đen đặc quánh.

“Những con chim,” Josh nuốt nước bọt một cách khó nhọc. “Phải có đến hàng nghìn con.”

“Mười nghìn con,” Sophie chỉnh lại. Cô quay đầu nhìn Flamel. “Chúng là gì thế?”

“Những đứa con của Morrigan,” ông nói một cách bí ẩn.

“Rắc rối,” Scatty nói tiếp. “Rắc rối to rồi đây.”

Và rồi, như thể đang được điều khiển bởi một mệnh lệnh nào đó, đám đông khổng lồ những con chim bay khỏi hòn đảo và hướng thẳng về phía cây cầu.

Josh bấm cái nút bên cửa sổ và tấm kính màu bắt đầu hạ xuống. Âm thanh của đàn chim vang lên ầm ĩ, tiếng quạ kêu rè rè khàn đặc nghe như một tràng cười đinh tai. Xe cộ trên cầu di chuyển một cách chậm chạp, một số người thậm chí đã chui ra khỏi xe để chụp hình lũ chim bằng máy kỹ thuật số hay điện thoại di động.

Nicholas Flamel chồm lên phía trước và đặt tay trái của mình lên vai Josh. “Cháu nên tập trung lái xe,” ông nói nghiêm túc. “Đừng ngừng lại... dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, ngay cả khi cháu đụng phải một vật nào đó. Cứ lái. Càng nhanh càng tốt. Phải ra khỏi cây cầu này.”

Có một điều bất thường nào đó trong giọng nói cố giữ cho có vẻ bình thản của Flamel khiến cho Sophie cảm thấy hoảng sợ còn hơn là khi ông hét to lên. Cô liếc nhìn sang phía Scatty, nhưng cô gái trẻ đang lục lọi ba lô của mình. Nữ Chiến binh lôi ra một cây cung nhỏ và một nắm mũi tên và đặt chúng lên ghế bên cạnh. “Kéo cửa kính lên, Josh,” cô nói bình tĩnh, “chúng tôi không muốn bất cứ cái gì lọt vào đây.”

“Chúng ta đang gặp rắc rối, đúng không?” Sophie thì thầm, mắt nhìn Nhà Giả kim.

“Chỉ khi nào bọn quạ bắt được chúng ta mà thôi,” Flamel nói với nụ cười mỉm. “Chú có thể mượn điện thoại di động của cháu được không?”

Sophie rút điện thoại ra khỏi túi áo và mở nắp trượt. “Có phải là chú sắp thực hiện ma thuật không?” cô hỏi một cách đầy hy vọng.

“Không, chú sẽ gọi điện thoại. Hãy hy vọng là chúng ta sẽ không gặp phải một cái máy trả lời tự động.”
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 10
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 16
» Chương 32
» Nhà Giả kim Chương 1
» Chương 17
» Chương 33

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến