MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 15

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 15 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 15   Chương 15 I_icon_minitimeWed Aug 25, 2010 5:30 pm

“Cái nhà này kỳ quá.” Sophie sải bước tiến vào phòng của em trai, tay cô cầm lấy chiếc điện thoại di động đắt tiền áp sát mặt. “ Mất sóng rồi. Chị không dò được sóng điện thoại ở bất cứ nơi đâu trong nhà này cả.” Cô đi vòng quang căn phòng, mắt dán chặt vào màn hình, nhưng chẳng hề nhận được tín hiệu cho thấy đã bắt được sóng. Màn hình cứ phẳng lỳ trơ trơ.

Josh nhìn chị bằng ánh mắt trống rỗng. “Kỳ hả?” cậu lặp lại một cách hoài nghi. Rồi cậu nói chậm rãi. “Sophie nè, tụi mình đang ở bên trong cái cây! Đó là lý do vì sao em thấy cái nhà này rất kỳ.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Flamel, Hekate đã quay đi và biến mất trong khu rừng rậm mà không hề nói với chị em Josh một lời nào. Flamel chính là người dẫn hai đứa về ngôi nhà của Nữ thần. Ông nói chị em Josh rời khỏi xe và dắt chúng đi theo một con đường quanh co xuyên qua lớp cây cao quá đầu người. Hai đứa trẻ để ý đến quần thể thực vật kỳ lạ ở nơi đây: những bông hoa sẫm màu to lớn như đang theo dõi từng bước chân của chúng, những bụi cỏ từ thời cổ đại tưởng như từ lâu đã không còn tồn tại. Chúng mải mê quan sát cỏ cây đến mức không nhận ra là con đường mòn đã dẫn ra một khoảng trống và đưa chúng đối diện với Hekate. Ngay cả khi ngước nhìn lên, hai chị em cũng phải mất một thời gian ngắn để ghi nhận những gì mình đang nhìn thấy.
Ngay trước mắt hai đứa, ở chính giữa bãi đất trống rộng rãi hơi nghiêng một chút được tô điểm bằng những thảm hoa rực rỡ muôn màu, là một cái cây to. Kích thước và chu vi của nó ngang bằng với một tòa nhà cao chọc trời cỡ lớn. Những cành và lá trên ngọn cây được quấn quanh bởi những cuộn mây trắng xốp trong khi những chiếc rễ vọt lên từ mặt đất như những ngón tay đầy móng vuốt có chiều cao bằng chiếc xe hơi. Thân và cành cây đây mấu và khúc uốn cong với lớp vỏ hằn sâu những đường nứt nẻ. Những cây leo to lớn ôm bọc lấy thân cây và đu đưa trên các cành cây.

“Nhà Hekate đó,” Flamel nói. “Hai đứa là những con người duy nhất trong vòng hai nghìn năm qua được nhìn thấy nó. Ngay cả chú cũng chỉ mới đọc về nó mà thôi.”
Scatty mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt của cặp sinh đôi. Cô huých khủy tay vào Josh. “Chính xác thì em nghĩ là bà ta có thể sống ở đâu? Một chiếc xe moóc chắc?”

“Không…Ý em là em không biết….Em đã không nghĩ rằng ….” Josh bắt đầu. Cảnh tượng trông thật khác thường và theo kiến thức ít ỏi của mình về sinh vật học, cậu biết rằng không một sinh vật sống nào có thể mọc cao to đến mức như thế. Không một vật tự nhiên nào, cậu tự chữa lại.

Sophie nghĩ rằng cái cây trông như một phụ nữ cổ đại phi thường, phát triển theo thời gian. Thực sự, nghe Flamel nói về lịch sử cổ đại và một nữ chiến binh hai nghìn tuổi hay một nữ thần mười nghìn tuổi cũng ấn tượng thật đấy, nhưng rồi đó cũng chỉ là những con số mà thôi. Những con số không diễn tả được điều gì nhiều. Nhìn thấy cái cây này là một chuyện khác hẳn. Cả cô và Josh đều đã từng trông thấy những cây cổ đại trước đây. Cha mẹ chúng đã dẫn hai chị em đi thăm một cây cổ thụ khổng lồ có đến ba nghìn tuổi ở Redwoods và chúng cũng đã cắm trại suốt một tuần cùng cha mẹ ở vùng nói Trắng phía bắc của California khi ba chúng nghiên cứu cây Methuselah già đến gần năm nghìn tuổi và được cho là sinh vật sống cao tuổi nhất trên hành tinh này. Đứng trước cây Methuselah đầy mấu và những cành cây gồ ghề uốn lượn, thật dễ dàng tưởng tượng ra số tuổi của nó. Thế nhưng giờ đây, khi nhìn ngôi nhà cây của Hekate,Sophie không hề nghi ngờ gì về sự cổ đại của nó - phải già hơn cây Methuselah đến hàng thiên niên kỷ.

Chỉ khi đến gần hơn, chúng mới nhận ra sự so sánh cái cây với một tòa nhà chọc trời thật ra không đặc sắc lắm: có đến hàng trăm cửa sổ được khắc vào vỏ cây với những ánh đèn rung rinh phát ra từ những căn phòng. Nhưng chỉ đến lúc tiến vào cửa chính chúng mới cảm nhận được sự to lớn mênh mông của tòa nhà cây. Cánh cửa đôi nhẵn bóng và cao ít nhất là sáu mét. Flamel chạm nhẹ ngón tay vào đó và cửa bật mở. Cặp sinh đôi tiến vào một căn phòng hình tròn rộng thênh thang.

Và dừng lại.

Bên trong cái cây hoàn toàn trống rỗng. Từ chỗ đứng ngay sát cửa ra vào, chúng có thể nhìn lên thấu ngọn cây nơi mà những đám mây trắng giăng đầy ở phía bên trong. Một cầu thang nhỏ chạm trổ tinh tế bám dọc theo thân cây, và dọc theo các bậc thang là những cánh cửa mở ngỏ với ánh sáng lọt ra ngoài. Rất nhiều thác nước nhỏ xinh phun ra từ các vách tường và bắn tóe xuống sàn nhà phía bên dưới, nơi các tia nước cùng chảy vào một cái hồ khổng lồ hình tròn nằm chiếm gần hết sàn nhà. Những bức tường bên trong cây rất trơn mượt bằng phẳng và không hề được tô vẽ gì ngoài những đường ngoằn ngoèo xoắn vặn của các dây leo bò ngang dọc như những hoa văn tự nhiên.

Và ngôi nhà này hoàn toàn hoang vắng.

Không có ai chuyển động bên trong cái cây - không ai - con người hay không phải con người - bước lên những bậc thang trải dài tít tắp, không một động vật có cánh nào bay lượn giữa không gian ẩm ướt.

“Chào mừng đến Yggdrasill,” Nicholas Flamel nói, chân bước lui nhường chỗ cho chị em Sophie tiến tới. “Chào mừng đến với Cây Thế giới.”

Josh giơ điện thoại di động của cậu lên cao. Màn hình trống trơn. “Chị có để ý thấy không” cậu nói, “chẳng hề có một ổ cắm điện nào ở đây hết.”

“Phải có chứ,” Sophie nói dứt khoát. Cô đi vòng quanh giường ngủ và quỳ gối xuống nghiêng ngó. “Luôn luôn có ổ cắm điện ngay cạnh giường…”

Nhưng ở đây thì không có.

Cặp sinh đôi đứng ngay giữa phòng của Josh và nhìn xung quanh. Phòng của cậu giống hệt như phòng của Sophie. Tất cả mọi thứ trong phòng đều được làm bằng gỗ có màu vàng mật ong - từ những ván lót sàn nhẵn bóng đến những bức tường láng mượt. Không có gương thủy tinh lắp trên các ô cửa sổ mà cửa sổ đơn giản chỉ là những khoảng hở trên góc tường; và cánh cửa hình chữ nhật mỏng tang trông và sờ thấy như lớp vỏ giấy lấy từ thân cây. Món đồ gỗ duy nhất trong phòng là một cái giường chân thấp phủ lông dày. Một tấm thảm dày phủ da lông thú nằm trên sàn ngay cạnh giường. Lớp lông dày những vết lốm đốm cầu kỳ phức tạp không giống như lông của bất kỳ con thú nào mà hai chị em Sophie từng nhìn thấy.

Còn có một cái cây mọc lên từ sàn nhà ngay chính giữa phòng.

Cao, mảnh và thanh nhã, cái cây có lớp vỏ màu đỏ vươn thẳng lên cao từ sàn gỗ. Không có cành cây nào nhô ra từ thân cây cho đến khi cây vươn lên gần sát trần nhà, và từ điểm “cận trần” đó tỏa ra các nhánh cây tạo thành một mái vòm phủ bóng xuống sàn nhà. Lá cây một mặt có màu xanh lục đậm còn mặt kia có màu trắng xám. Chốc chốc, những chiếc lá lại rơi theo đường xoắn ốc xuống sàn nhà và phủ lên nó một tấm thảm mềm mại.

“Tụi mình đang ở đâu đây?” Sophie hỏi, không nhận ra rằng cô đã nói to lên ý nghĩ của mình.

“California?” Josh nói nhỏ, nhưng giọng nói hoang mang của cậu cho thấy chính cậu cũng không tin vào những gì mình nói.

“Sau những gì mà chúng ta nhìn thấy hôm nay sao?” Sophie hỏi. “Chị không nghĩ như vậy. Tụi mình đang ở bên trong một cái cây. Một cái cây đủ to để chứa toàn bộ khu sân bãi của trường Đại học San Francisco, một cái cây già cỗi đến mức nó khiến cho cây Methuselah trông chỉ như một cây non mới trồng. Và đừng có cố nói với chị là tất cả chỉ là thứ nhân tạo, em biết rồi đó, một tòa nhà được tạo dáng như một cái cây. Tẩt cả ở đây đều được làm bằng vật liệu tự nhiên.” Cô hít thở sâu và nhìn xung quanh. “Em có nghĩ là cái cây vẫn còn sống không?”

Josh lắc đầu. “Không thể được. Nguyên cả phần bên trong của cái cây đã bị xới rỗng. Có lẽ nó đã từng sống cách đây rất lâu, nhưng giờ đây chỉ còn là cái vỏ rỗng.”

Sophie không chắc chắn lắm. Cô nhìn quanh. “Josh, chẳng có gì là hiện đại hay nhận tạo ở trong phòng này, không nhựa, không kim loại, không giấy, tất cả đều như được chạm trổ bằng tay. Thậm chí cũng không có cả đèn cầy hay đèn dầu nữa.”

“Phải mất mấy giây em mới nhận ra rằng mấy cái đèn này chứa đầy dầu,” Josh nói. Cậu không cho Sophie biết là suýt chút nữa cậu đã uống thứ chất lỏng mà cậu nghĩ đó là một loại nước trái cây thơm ngọt cho đên khi cậu nhìn thấy một chiếc bấc đèn nổi trong đó.

“Phòng chị cũng giống như phòng em thôi,” Sophie nói tiếp. Cô lại nhấc điện thoại di động của mình lên. “Không có tín hiệu gì cả, và coi nè,” cô chỉ tay, “em có thể thực sự thấy là pin đang dần bị tiêu hao.”

Josh chụm đầu sát vào đầu Sophie, hai mái tóc vàng của chúng nhập vào nhau, và chúng cùng nhìn chằm chằm vào màn hình chứ nhật. Vạch chỉ thị năng lượng pin bên phía tay phải cho thấy pin đang cạn dần, từng nấc một.

“Chị có nghĩ đó chính là lý do tại sao cái iPod của em cũng hết pin luôn không?” Josh hỏi, vừa lôi chiếc iPod ra khỏi túi áo. “Em vừa sạc đầy pin cho nó sáng hôm nay. Và máy tính của em cũng chết luôn rồi.” Cậu đột ngột liếc nhìn đồng hồ đeo tay và giơ tay cao lên cho chị mình có thể nhìn thấy. Mặt của chiếc đồng hồ điện tử chắc nịch thiết kế theo phong cách nhà binh của cậu trống trơn.

Sophie nhìn đồng hồ của cô. “Đồng hồ của chị vẫn chạy nè,” cô nói với nỗi ngạc nhiên. “Bởi vì nó là đồng hồ lên dây,” cô nói to lên trả lời câu hỏi của chính mình.

“Vậy là có một cái gì đó đang hút cạn năng lượng,” Josh lầm bầm. “Một năng lượng nào đó trong không khí?” Câu chưa bao giờ nghe nói đến bất kỳ một vật gì có thể hút cạn năng lượng từ các cục pin.

“Đó chính là nơi này,” Scathach nói, xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Cô đã thay trang phục - từ bộ đồ chiến đấu có phong cách quân đội màu đen và áo thun đen sang một chiếc quần màu xanh lá cây và nâu vàng, đôi giày bốt chiến đấu cao cổ và một chiếc áo thun sát nách màu vàng hoa cúc để lộ những bắp tay rắn chắc. Cô đeo một thanh kiếm ngắn cột bằng dây da thõng xuống chân và đeo một chiếc cung bên vai trái với đầu nhọn của các mũi tên trong ống tên nhô ra đằng sau ở phía trên đầu. Sophie để ý một hình xăm xoắn ốc theo phong cách Celtic được khắc vào vai trái Scatty. Sophie luôn muốn có một hình xăm, nhưng mẹ cô không bao giờ cho phép cô làm điều đó. “Các bạn đã vượt ra khỏi thế giới của mình và tiến vào Vương quốc Bóng tối,” nữ chiến binh nói. “Vương quốc Bóng tối tồn tại một phần trong thế giới của loài người và một phần khác trong không gian và thời gian khác.” Nữ Chiến binh vẫn đứng nơi ngưỡng cửa.

“Chị không muốn vào đây sao?” Sophie hỏi.

“Hai người phải mời tôi mới vào được,” Scathach nói với một nụ cười e lệ.

“Mời chị vào á?” Sophie quay sang nhìn Josh, lông mày nhướn lên đầy thắc mắc.

“Hai chị em phải mời tôi vào,” Scatty lặp lại, “nếu không tôi sẽ không thể vượt qua ngưỡng cửa được đâu.”

“Giống như ma cà rồng,” Josh nói, đột nhiên thấy lưỡi của mình dày cộp lên trong miệng. Sau những gì mà cậu chứng kiến hôm nay, cậu đã chuẩn bị tinh thần để tin vào ma cà rồng, mặc dù thực sự cậu không hề muốn dính líu gì đến khái niệm đó. Cậu quay sang Sophie. “Cách duy nhất để cho một con ma cà rồng có thể tiến vào một nơi cư ngụ đó là khi ông ta hay cô ta được mời vào. Khi đó ma cà rồng có thể uống máu của bạn…..” Cậu quay sang nhìn Scatty, mắt bỗng nhiên mở lớn. “Chị không phải là…..”

“Tôi không thích từ đó,” Scatty nói.

“Scathach, vui lòng vào phòng,” Sophie nói, trước khi em trai cô có thể phản ứng mạnh hơn.

Nữ Chiến binh nhảy lẹ làng vượt qua cánh cửa và tiến vào trong phòng. “Và đúng thế,” cô nói, “Tôi chính là những gì mà người ta gọi là ma cà rồng đây.”

“Ồ,” Sophie thì thầm. Josh cố gắng đứng chắn ngang trước mặt Sophie để bảo vệ cho cô, nhưng cô đẩy cậu ra xa. Mặc dù cô rất yêu quý em trai mình, đã có rất nhiều lần cậu tỏ ra quá phòng thủ.

“Đừng tin vào những gì em đã đọc về giống loài của tôi,” Scathach nói, đi lại xung qung quanh căn phòng, thò đầu qua các cửa sổ ngắm nhìn vườn cây sum suê tươi tốt. Một con bướm màu trắng vàng to lớn bay dập dờn qua cửa sổ. Nó có kích thước khoảng bằng một chiếc đĩa ăn bữa tối và đã không hề tồn tại kể từ thời kỳ khủng long. “Hekate tạo ra và duy trì nơi chốn này bằng sự sử dụng ma thuật phi thường,” cô nói tiếp. “Nhưng ma thuật, như nhiều thứ khác, cũng vân tuân theo những luật lệ tự nhiên. Ma thuật cần năng lượng và nó hút lấy năng lượng ở bất cứ nơi đâu mà nó nó tìm thấy ngay cả từ những cục pin bé nhỏ trong các thiết bị điện của hai em. Nếu như không tìm ra được những nguồn năng lượng có sẵn, nó sẽ quay sang hút lấy sức sống của pháp sư đã tạo ra nó. Đó là lý do vì sao việc sử dụng ma thuật làm cho pháp sư bị yếu đi.”

“Có phải ý chị muốn nói là không hề có thiết bị điện nào có thể hoạt động trong Vương quốc Bóng tối này?” Sophie thắc mắc và rồi cô nhanh chóng lắc đầu. “Nhưng Hekate có xài một chiếc điện thoại. Em thấy bà ta đưa cho chú Flamel xem hồi nãy. Tại sao pin của chiếc điện thoại đó không bị tiêu hao?”

“Hekate vô cũng mạnh mẽ và ít nhiều không bị ảnh hưởng bởi ma thuật mà bà ta tạo ra. Tôi có thể mường tượng được là bà ta giữ chiếc điện thoại ngay bên mình để pin của nó không bị cạn kiệt, hoặc bà ta cũng có thể nhờ một người hầu nào đó giữ giùm chiếc điện thoại trong thế giới thật. Rất nhiều nhân vật của Giống loài Đen tối có người hầu cận là những con người.”

“Như Flamel và Dee?” Sophie hỏi.

“Nicholas Flamel không phục vụ cho Elder nào cả,” Scathach nói một cách chậm rãi, “vấn đề của ông ta nằm ở cuốn sách. Dee, mặt khác….Ồ, hắn không phục vụ chính xác cho ai hay cái gì.” Cô nhìn qua vai mình, cái nhìn của cô lần lượt rọi thằng vào hai chị em Sophie.

“Nicholas không phục vụ cho Elder nào cả,” Scathach nói một cách chậm rãi, “vấn đề của ông ta nằm nơi cuốn sách. Dee, mặt khác… Ồ hắn không phục vụ chính xác cho ai hay cho cái gì.” Cô nhìn qua vai mình, cai nhìn của cô lần lượt rọi thẳng vào hai chị em Sophie. “Hai em có thể cảm thấy kiệt sức trong vòng một tiếng đồng hồ tới, sẽ bị đau cơ bắp hay thậm chí hơi đau đầu nữa. Đó là khi lãnh địa ma thuật này hút lấy luồng điện của hai người. Tuy nhiên, đừng quá bận tâm về chuyện đó: luồng điện đặc biệt của hai em mạnh một cách ngoại hạng. Chỉ cần uống thật nhiều chất lỏng.” Scatty đi từ cửa sổ này sang cửa sổ kia và chồm người về phía trước, nhô đầu ra ngoài. “Tôi biết chúng đang ở ngoài kia, nhưng tôi không thể nhìn thấy chúng,” cô nói đột ngột.

“Ai?” Sophie hỏi.

“Những con Torc Allta.”

“Có phải chúng thực sự là lợn lòi cổ đại không? Ý em là, người biến thành lợn lòi đó?” Sophie hỏi. Cô nhận thấy là cậu em mình đã không hề hé răng nói nửa lời kể từ khi Scathach tiến vào căn phòng. Cậu nhìn cô chăm chú, mắt mở to kinh hoàng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng mỏng. Sophie đọc được nỗi sợ hãi của Josh qua vẻ mặt đó. Cậu hẳn đang rất hoảng sợ và cô đoán rằng cậu đang nhớ lại tất cả những cuốn sách và bộ phim về ma cà rồng mà cậu từng đọc hay xem được.

“Không, không phải như vậy,” Scathach nói. “Tôi biết Nicholas đã nói với hai em là trước khi con người làm chủ thế giới này thuộc về những sinh vật khác, những giống loài khác. Nhưng giữa các giống loài kể cả Giống loài Elder, loài Torc vẫn luôn thật đặc biệt. Chúng có thể biến hóa từ quái vật sang thành người và trở lại thành quái vật.” Scathach ngồi xuống nơi mép chiếc giường thấp và duỗi thẳng hai chân ra phía trước. “Khi những con người đầu tiên xuất hiện, loài Torc đã dạy họ cách làm với gỗ và đá cũng như cách tạo ra lửa. Con người đã thờ phụng loài Torc như một vị thần - tại sao có nhiều vị thần xuất hiện sớm nhất trong lịch sử trong đó có rất nhiều sinh vật không phải là người hay thú vật mà ở đâu đó giữa hai nòi giống ấy. Chắc hẳn là em đã từng trông thấy những bức tượng vị thần Ai Cập như Sobek, Bastet và Anubis: cơ thể người, nhưng lại có đầu của loài vật. Hãy nghĩ đến những vũ điệu trong đó con người giả vờ làm loài thú: tất cả chỉ là những kỷ niệm của một thời khi mà loài Torc chung sống sát cánh với con người.”

“Loài Therianthropes,” Sophie nói lơ đãng.

Scatty nhìn cô một cách trống rỗng.

“Một dáng vẻ tạo thành bởi sự pha trộn giữa hình người và hình thú,” Josh giải thích. “Em đã nói với chị là cha mẹ tụi em là những nhà khảo cổ học,” cậu nói thêm. Rồi cậu liếc nhanh về phía người phụ nữ có khuôn mặt trẻ trung. “Chị có uống máu không?” cậu hỏi một cách đột ngột.

“Josh” Sophie kêu khẽ.

“Không tôi không uống máu,” Scathach nói một cách nhỏ nhẹ. “Không phải bây giờ. Và chưa bao giờ.”

“Nhưng một ma cà rồng…”

Scathach nhún chân đứng lên và trong hai bước cô đã đứng thẳng ngay trước mặt Josh. Cô không cao bằng Josh nhưng, trong lúc này, trông cô thật cao lớn. “Có rất nhiều giống ma cà rồng, nhiều phe cánh và nhiều bè đảng, cũng giống như nhiều loài giống cổ đại khác. Một số trong giống loài của tôi là những kẻ uống máu, sự thật đúng là vậy.”

“Nhưng không phải là chị,” Sophie hấp tấp nói, trước khi cậu em mình có thể hoi thêm những câu vụng về khác gây khó xử.

“Không, phe cánh của tôi không như vậy. Một số trong bè đảng của tôi….ờ, chúng tôi ăn… bằng những cách khác,” Scatty nói với một nụ cười hất hàm. “Và chúng tôi rất hiếm khi cần phải ăn,” cô nói thêm. Cô quay ra xa. “Tất cả những gì mà em từng được dạy dỗ, tất cả những huyền thoại và thần thoại trong thế giới của em, đều có một phần sự thật cốt lõi trong chúng. Tụi em đã chứng kiến những điều kỳ diệu hôm nay. Và sẽ còn tiếp tục nhìn thấy nhiều điều kỳ diệu hơn nữa vào những ngày sắp tới….”

“Chị có ý gì khi nói về những ngày sắp tới?” Josh cắt ngang với một giọng nói cất cao trong hoảng hốt. “Tụi em sắp sửa về nhà, phải vậy không?” Nhưng ngay cả khi cậu đang nêu câu hỏi, câu đã biết câu trả lời sẽ là gì.

“Rồi cũng sẽ về nhà thôi,” nữ chiến binh nói, “nhưng không phải hôm nay và nhất định không phải là ngày mai.”

Sophie đặt tay mình lên cánh tay của em trai, ngăn chận câu nói mà cậu sắp sửa tung ra. “Chị đang nói về những thần thoại và huyền thoại, đó là những điều gì vậy?” cô chen vào.

Một hồi chuông chợt vang lên lanh lảnh từ đâu đó trong ngôi nhà, tiếng chuông nghe lảnh lót và trong vẳt. Nó ngân dài trong không gian tĩnh lặng.

Scathach tẳng lờ hồi chuông. “Tôi muốn em hãy nhớ rằng tất cả những gì em biết - hay nghĩ là mình biết - về các thần thoại và huyền thoại không phải hoàn toàn sai hay đúng. Nằm chính giữa trung tâm của mọi huyền thoại là hạt giống của sự thật. Tôi đồ là phần lớn kiến thức của em đến từ các bộ phim hay tivi. Có rất nhiều câu trả lời về Xena hay Dracula. Tất cả các nhân ngư không phải là quỷ dữ cũng như quỷ Gorgon Medusa không hề biến tất cả mọi người thành đá. Không phải tất cả ma cà rồng đều là những kẻ hút máu người hay tất cả giống loài cổ đại đều tự hào kiêu hãnh về nguồn gốc lâu đời xa xưa của mình.”

Josh cố phá lên cười. Cậu vẫn còn run rẩy khi nghe Scathach tiết lộ cô là một con ma cà rồng. “Thế nào rồi chị cũng sẽ nói tiếp là ma vẫn đang tồn tại.”

Scathach tiếp tục giữ vẻ nghiêm túc trong cách lý giải. “Josh, em đã tiến vào Vương quốc Bóng tối, thế giới của những con ma. Tôi muốn cả hai em tin vào trực giác của mình từ lúc này trở đi: hãy quên đi những gì các em đã từng biết - hoặc nghĩ là mình biết - về các loài sinh vật và giống loài các em sẽ gặp. Đi theo trái tim mình. Không tin bất cứ ai. Trừ việc tin lẫn nhau mà thôi,” cô nói tiếp.

“Tụi em có thể tin chị và chú Nicholas chứ, đúng không?” Sophie nói.

Hồi chuông lại vang lên, trải dài lảnh lót trong không khí.

“Đừng tin ai hết,” Scathach nhắc lại, và cặp sinh đôi nhận ra là cô ta đã không trả lời câu hỏi của Sophie. Cô quay về phía cửa ra vào. “Tôi nghĩ đó là hồi chuông báo hiệu bữa ăn tối.”

“Tụi em có thể ăn thức ăn không?” Josh hỏi.

“Còn tùy,” Scatty nói.

“Tùy vào cái gì?” Josh hỏi một cách hốt hoảng.

“Tùy vào thức ăn là gì, tất nhiên. Bản thân chị đâu có ăn thịt.”

“Tại sao lại không?” Sophie hỏi, thắc mắc liệu không biết có phải đó sẽ là thịt của một sinh vật cổ xưa nào đó mà chúng nên tránh không.

“Tôi ăn chay,” Scathach trả lời.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 15
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 25
» Chương 8
» Chương 24
» Chương 40
» Chương 9

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến