MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 30

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 30 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 30   Chương 30 I_icon_minitimeSun Aug 29, 2010 10:16 am

Josh Newman giật mạnh cánh cửa của chiếc Hummer màu đen và cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm tràn ngập. Những chiếc chìa khóa đã cắm sẵn trên ổ điện. Cậu mở cửa sau và giữ lấy nó trong khi Nicholas Flamel chạy vội về phía chiếc xe với Sophie trên hai cánh tay. Ông chui vào xe và nhẹ nhàng để cô duỗi thẳng người ra nơi hàng ghế sau. Scatty dấn bước vọt qua những hàng rào lá cây và va mạnh vào chiếc xe, một nụ cười rộng mở trên khuôn mặt.

“Đây là,” cô nói, khi leo vào chỗ ngồi phía sau chiếc Hummer, “trò vui nhất mà tôi vừa trải qua trong suốt cả một thiên niên kỷ.”

Josh trèo vào chỗ của tài xế, điều chỉnh nó và xoay chìa khóa ổ điện. Động cơ mạnh mẽ của chiếc xe gầm lên sẵn sàng.

Flamel nhảy vào ghế bên phải và đóng sầm cánh cửa. “Hãy đưa chúng ta ra khỏi nơi đây!”
Ghì chặt bánh lái bọc da trong cả hai tay, Josh sang số và đạp chân ga xuống sát sàn. Chiếc Hummer to lớn lắc lư chồm tới trước, hất văng những hòn đá sỏi và bụi đất lên tung tóe khi nó quay thành một vòng tròn và rồi lấy đà phóng ngon trớn vào con đường chật hẹp, nhảy chồm chồm sung sức lên những vết bánh xe, những cành cây và bụi rậm cào cấu vào hai bên sườn xe, rạch lên lớp sơn mới tinh của nó những đường trầy xước.

Mặc dù mặt trời đã mọc lên cả Vương quốc Bóng tối lẫn thế giới thực, con đường vẫn tối thui và dù Josh có nhìn quanh tìm kiếm, cậu vẫn không thể nào tìm thấy những nút bấm điều khiển các ngọn đèn. Cậu tiếp tục nhìn vào gương hai bên hông và kính chiếu hậu, chờ đợi bất cứ lúc nào hình ảnh của Morrigan và Nữ thần Mèo bước qua khỏi những bức tường rau trái vững chắc phía đằng sau. Thế rồi con đường mòn kết thúc với chùm ánh sáng mặt trời tràn ngập và Josh bẻ tay lái về bên phải, quay chiếc Hummer nặng nề rẽ vào con đường hẹp ngoằn ngoèo rải nhựa đen, và cậu buông lỏng chân ga. Chiếc xe nặng nề ngay lập tức chạy chậm hẳn.

“Mọi người OK chứ hả?” cậu run run hỏi.

Cậu điều chỉnh kính chiếu hậu thấp xuống để cậu có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở phía sau xe. Chị sinh đôi của cậu nằm duỗi thẳng người ngang qua những chiếc ghế rộng, đầu cô nằm trong lòng Scatty. Nữ Chiến binh đang lau trán cô gái bằng một mảnh vải xé ra từ chiếc áo thun của cô ta. Làn da của Sophie trắng nhợt một cách chết chóc, và mặc dù đôi mắt của cô nhắm nghiền, hai con ngươi vẫn chuyển động và nhảy múa phía dưới mí mắt và cô co giật như thể cô đang gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Scatty thấy Josh đang nhìn họ qua kính chiếu hậu và cô mỉm cười ra chiều khuyến khích. “Cô ấy sẽ OK thôi,” cô nói.

“Chú có thể làm được một cái gì đó không?” Josh đòi hỏi, nhìn chăm chú vào Flamel đang ngồi ở phía bên kia. Cảm xúc của cậu đối với Nhà Giả kim hoàn toàn lẫn lộn trong lúc này. Một mặt ông ta đã đặt chị em cậu vào hiểm nguy cùng cực trong khi mặt khác ông ta đã chiến đấu dữ dội để bảo vệ cho hai đứa.

“Chú không thể,” Flamel nói một cách mệt mỏi. “Cô ấy đơn giản là bị kiệt sức; chẳng có gì hơn.” Nicholas trông cũng tả tơi. Quần áo của ông lấm lem bùn đất và những vết gì đó có lẽ là vết máu. Lông chim dính trên tóc ông và cả hai bàn tay ông bị trầy xước sau cuộc chiến đấu với đám người mèo. “Hãy để cho chị cháu ngủ và khi Sophie thức dậy trong khoảng một vài giờ nữa cô ấy sẽ ổn thôi. Chú hứa với cháu như vậy.”

Josh gật đầu. Cậu tập trung vào con đường phía trước, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Nhà Giả kim. Cậu nghi ngờ về việc chị gái mình sẽ ổn trở lại. Cậu đã chứng kiến cảnh cô nhìn mình, đôi mắt trơ trơ trống rỗng: cô đã không nhận ra cậu. Cậu đã nghe giọng nói phát ra từ miệng Sophie: đó cũng không phải là giọng nói mà cậu biết. Chị gái cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Họ nhìn thấy một dấu hiệu của Thung lũng Mill, và Josh cho xe rẽ trái. Cậu không biết họ đang đi về đâu; cậu chỉ muốn chạy ra xa khỏi Vương quốc Bóng tối. Còn hơn thế, cậu muốn được trở về nhà, muốn quay lại với cuộc sông bình thường, muốn quên đi việc cậu tình cờ đọc được mẫu quảng cáo trên tờ báo của trường đại học mà ba cậu mang về nhà.

Cần người phụ việc. Tiệm sách. Chúng tôi không cần độc giả, chúng tôi cần nhân viên.

Cậu đã gửi hồ sơ xin việc đến địa chỉ đó và chỉ vài ngày sau cậu nhận được một cú điện thoại mời phỏng vấn. Hôm đó Sophie rảnh rỗi và đi cùng cậu cho vui. Trong khi chờ đợi, cô nhâm nhi cà phê ở cửa tiệm bên kia đường. Lúc Josh bước ra khỏi Tiệm sách nhỏ, mặt mày sáng rỡ vì cậu đã nhận được lời mời làm thêm, cậu khám phá ra là Sophie cũng đã kiếm được việc làm ở Tiệm cà phê. Chúng sẽ cùng nhau làm thêm nơi hai cửa tiệm đối diện nhau trên cùng một con đường; mọi chuyện thật hoàn hảo! Và chuyện đã thực sự rất hoàn hảo - cho đến ngày hôm qua, khi tất cả bắt đầu đảo điên xáo trộn. Cậu khó có thể tin được là chuyện chỉ mới xảy ra từ hôm qua. Cậu lại nhìn vào gương để nhìn thấy Sophie. Cô đang nghỉ ngơi một cách bình an, hoàn toàn bất động, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút khi nhìn thấy một ít sắc hồng đã trở lại trên đôi má cô.

Hekate đã làm gì? Không - Flamel đã làm gì? Tất cả đều quay trở lại với Nhà Giả kim. Tất cả là lỗi của ông ta. Nữ thần Ba mặt đã không hề muốn đánh thức cặp sinh đôi; bà ta biết rõ mối nguy hiểm. Nhưng Flamel cứ thúc giục và bây giờ, chính vì Nhà Giả kim, Vương quốc Bóng tối của Hekate bị tấn công dữ dội, và chị gái cậu bỗng biến thành một người xa lạ ngay với chính cậu nữa.

Khi Josh bắt đầu làm việc ở tiệm sách cho người đàn ông mà lúc đó cậu biết với cái tên Nick Fleming, cậu nghĩ ông ta hơi lạ lùng, lập dị, thậm chí kỳ quặc nữa. Nhưng khi dần hiểu và thân với ông hơn, cậu trở nên rất thích ông, thậm chí khâm phục ông. Flamel là tất cả những gì khác với ba của cậu. Ông thích thú và quan tâm tới tất cả những chuyện Josh làm, và kiến thức của ông về ngôn ngữ và logic thật mênh mông. Josh biết là ba mình, Richard, chỉ hạnh phúc nhất và dễ chịu hoàn toàn khi ông đứng trước một giảng đường đông kín sinh viên hay chôn chặt hai đầu gối xuống bùn đất.

Fleming khác hẳn. Khi Josh trích dẫn Bart Simpson cho ông, Fleming phản biện với Grouco Marx và liên hệ rộng hơn bằng cách giới thiệu những bộ phim của anh em nhà Marx cho Josh biết. Họ cùng chia sẻ ý thích về âm nhạc - mặc dù “gu” nghe nhạc của hai người khác hẳn nhau; Josh “để cử” Green Day, Lamb và Dido trong khi Fleming giới thiệu Peter Gabriel, Genesis và Pink Floyd cho cậu. Khi Josh đưa cho Fleming nghe những bài hát thuộc thể loại anbient và trance trong iPod của cậu, Fleming lại cho cậu nghe những CD của Mike Oldfield và Brian Eno. Josh dẫn Nick đến với thế giới của blog (nhật ký trên mạng) và chỉ cho ông xem blog của chị em cậu, và họ thậm chí đã bắt đầu bàn đên chuyện đưa những cuốn sách lên mạng để “mở rộng thị trường.”

Cùng với thời gian, Josh đã xem Fleming như một người anh trai mà câu luôn luôn ao ước có. Và giờ đây người đàn ông đó đã phản bội cậu.

Thực sự ông ta đã lừa dối cậu ngay từ lúc ban đầu. Ông ta thậm chí cũng không phải là Nick Fleming. Và đâu đó trong trí não của Josh một câu hỏi bức thiết đang được hình thành. Giữ cho giọng nói hạ thấp và hướng ánh mắt đến con đường phía trước, Josh hỏi, “Có phải chú đã biết rằng những chuyện này sẽ xảy ra không?”

Flamel ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bọc da và quay người sang nhìn Josh. Nhà Giả kim ngồi khuấy một phần trong bóng tối và ông thắt chặt dây an toàn bằng cả hai tay. “Biết chuyện gì?” Ông hỏi một cách thận trọng.

“Chú biết đó, cháu đâu phải là trẻ con,” Josh nói, giọng cậu cao lên, “vì vậy chú đừng nói chuyện vơi cháu như thể cháu là đứa con nít không biết gì.” Trên ghế, Sophie lẩm bẩm vài chữ trong giấc ngủ và cậu cố gắng hạ thấp giọng. “Cuốn sách quý của chú có tiên đoán được hết tất cả chuyện này không?” Cậu thoáng nhìn thấy Scatty khẽ cử động đằng sau băng ghế và nhận ra là cô đang chồm người tới trước để nghe câu trả lời của Nhà Giả kim.

Flamel im lặng một lúc lâu trước khi trả lời. Cuối cùng, ông nói: “Có một số điều mà cháu nên biết trước tiên về Cuốn sách của Pháp sư Abraham.” Ông nhìn thấy Josh mở miệng và ông nói tiếp một cách vội vã. “Để chú nói hết đã. Chú luôn luôn biết rằng cuốn Codex có từ rất lâu đời,” ông bắt đầu, “mặc dù chú không biết chính xác là nó bao nhiêu tuổi. Hôm qua Hekate nói là bà ta đã có mặt khi Abraham tạo ra cuốn sách….và điều đó có nghĩa là cuốn sách ít nhất phải mười nghìn năm tuổi. Thế giới khi đó hoàn toàn khác xa so với bây giờ. Theo nhận định chung thì loài người xuất hiện vào khoảng giữa Thời kỳ Đồ đá. Nhưng sự thật rất rất khác. Giống loài Elder đã thống trị trái đất. Chúng ta có những mảnh rời rạc của sự thật trong các thần thoại và huyền thoại. Nếu như cháu tin vào các câu truyện kể,” ông nói tiếp, “Elder sở hữu năng lượng của các chuyến bay, họ có những tàu thuyền lớn băng qua đại dương, họ có thể làm chủ được thời tiết và có thể nhân bản vô tính. Nói cách khác, họ đã biết đến một khoa học tiến bộ mà chúng ta gọi nó là ma thuật.”

Josh bắt đầu lắc đầu. Có quá nhiều thông tin……

“Và trước khi cháu cho rằng tất cả chỉ là chuyện tào lao, hãy nghĩ về những bước tiến vượt bậc của con người chỉ trong vòng mười năm trở lại đây. Nếu có ai đó nói với cha mẹ của cháu rằng, chẳng hạn, họ có thể mang theo cả một thư viện âm nhạc trong túi áo, thì cha mẹ cháu có tin người đó hay không? Bây giờ chúng ta đã có những cái điện thoại di dộng có nhiều tính năng của máy vi tính nhiều hơn cả những máy đã được dùng để phóng các tên lửa đầu tiên vào trong không gian. Chúng ta có những kính hiển vi điện tử có thể quan sát được từng nguyên tử. Chúng ta đã chữa trị thành công những căn bệnh mà chỉ cách đây khoảng năm mươi năm là những căn bệnh chết người. Và tốc độ thay đổi ngày càng tăng nhanh. Ngày hôm nay chúng ta có thể làm những gì mà cha mẹ chúng ta từng cho là không thể và ông bà chúng ta thì xem là những chuyện ma quái hoang đường.”

“Chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu,” Josh nói. Cậu đang theo dõi tốc độ chiếc xe một cách cẩn thận; họ sẽ không chịu đựng được chuyện bị cảnh sát giao thông “hỏi han”.

“Những gì chú muốn nói với cháu là chú không biết về những gì mà Giống loài Elder có thể làm. Liệu Abraham đã đưa ra các lời tiên đoán trong cuốn Codex hay ông ta chỉ đơn giản ghi lại về những gì mà ông đang nhìn thấy? Liệu ông ta đã đoán định được tương lai, và có thể thực sự nhìn thấy nó?” Ông xoay người trên ghế để nhìn về phía Scatty. “Cô có biết không?”

Cô nhún vai, đôi môi uốn cong thành một nụ cười. “Tôi thuộc Thế hệ Kế tiếp; hầu hết Thế giới Elder đã biến mất trước khi tôi ra đời và Danu Talis khi đó đã chìm sâu dưới những con sóng từ lâu. Tôi không biết gì về những chuyện họ có thể làm. Liệu họ có thể nhìn xuyên qua thời gian hay không…” Cô ngừng lại, nghĩ ngợi. “Tôi biết một số Elder dường như có khả năng đặc biệt này: Sibyl có thể và Themis và Melampus cũng có thể nhìn xuyên qua thời gian. Nhưng số lần họ nhìn sai nhiều hơn số lần họ nhìn chính xác. Nếu như sự di chuyển của tôi có thể giúp cho tôi rút ra một điều gì đó, thì đó chính là việc chúng ta có thể tạo ra tương lai của chính mình. Tôi đã từng chứng kiến nhiều sự kiện chấn động thế giới đến và đi mà chẳng có ai tiên đoán gì về chúng. Và tôi cũng biết nhiều lời tiên tri - thường liên quan đến ngày tận thế của thế giới - đã không hề xảy ra.”

Một chiếc xe hơi vượt lên trên xe họ trên con đường nhỏ hẹp, đây là chiếc xe đầu tiên mà họ nhìn thấy kể từ sáng sớm hôm nay.

“Cháu sắp hỏi chú thêm một lần nữa,” Josh nói, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản. “Và lần này, chú hãy chỉ nói cho cháu biết một câu trả lời đơn giản là có hay không thôi: có phải tất cả những gì vừa xảy ra đều được tiên đoán trong cuốn Codex hay không?”

“Không,” Flamel nói nhanh.

“Tôi nghe đã có một ‘nhưng mà’ nằm đâu đó trong cuốn sách,” Scatty nói.

Nhà Giả kim gật đầu. “Đúng là đã có một ‘nhưng mà’. Cuốn sách không nói gì về Hekate hay Vương quốc Bóng tối, về Dee hay Bastet hay Morrigan. Nhưng mà….” Ông thở dài, “có một vài dòng tiên tri về một cặp sinh đôi.”

“Sinh đôi,” Josh nói chặt chẽ. “Ý chú là cặp sinh đôi nói chung hay là ám chỉ đến Sophie và cháu?”

“Cuốn Codex nói về một cặp sinh đôi có luồng điện bạc và vàng, hai mà chỉ một - một là tất cả. Rõ ràng là luồng điện của hai cháu là vàng và bạc tinh khiết. Vì thế nên đúng, chú tin chắc rằng cuốn Codex có ý ám chỉ hai chị em cháu.” Ông chồm người tới trước để nhìn vào Josh. “Và nếu cháu hỏi chú là chú đã biết điều này từ khi nào, thì câu trả lời sẽ là: chú bắt đầu nghiệm ra nó vào ngày hôm qua khi mà cháu và Sophie chạy vào tiệm sách để cứu chú. Hekate đã xác định những giả thiết của chú chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi bà ấy làm cho luồng điện của hai đứa sáng lên. Chú cam đoan là tất cả những gì chú làm là để bảo vệ cho hai chị em cháu.”

Josh bắt đầu lắc đầu; cậu không hoàn toàn tin tưởng Flamel. Cậu mở miệng định hỏi, nhưng Scatty đã đặt một tay lên vai cậu trước khi cậu cất lời. “Hãy để tôi nói cái này,” cô nói, giọng cô trầm thấp và nghiêm nghị, âm hưởng vùng Celtic đột nhiên đặc sệt. “Tôi đã biết Nicholas Flamel từ lâu. Nước Mỹ vẫn còn là một thuộc địa khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Ông ta có thể là tất cả - nguy hiểm và xảo quyệt, láu cá và gây chết người, một người bạn tốt và một kẻ thù truyền kiếp - nhưng ông ta đến từ một thời đại khi mà một lời nói của người đàn ông được xem là rất có giá trị. Nếu ông đã cam đoan với em rằng những gì ông làm là để bảo vệ hai em, thì tôi đề nghị là em nên tin ông ấy.”

Josh đạp nhẹ thắng và chiếc xe nặng nề chạy chậm lại khi nó băng qua một khúc quanh. Cuối cùng, cậu gật đầu và thở ra một hơi dài. “Cháu tin chú,” cậu nói lớn. Nhưng ở một nơi nào đó trong trí não, cậu vẫn nghe thấy những lời nói của Hekate vang lên - Nicholas Flamel không bao giờ nói cho ai nghe về tất cả mọi chuyện - và cậu linh cảm rằng Nhà Giả kim vẫn chưa nói hết những gì ông biết.

Thình lình Nicholas chồm lên trước và vỗ vào cánh tay Josh. “Ở đây - dừng lại ở đây.”

“Tại sao, có chuyện gì hả?” Scatty hỏi, tay chụp lấy các thanh kiếm.

Josh nhá đèn ra hiệu dừng xe và đỗ chiếc Hummer sát lề đường nơi có một tấm bảng hiệu của một tiệm bán đồ ăn.

“Không có chuyện gì cả,” Flamel mỉm cười. “Đã đến giờ ăn sáng thôi mà.”

“Tuyệt. Tôi đang đói ngấu,” Scatty nói. “Tôi có thể ăn cả một con ngựa. Nếu như tôi không phải là một người ăn chay và ……thích ngựa, tất nhiên.”

Và nếu như cô không phải là một con ma cà rồng, Josh nghĩ, nhưng im lặng.

[center:3is7g5ip]++++++++++++++++++[/center:3is7g5ip]
Sophie tỉnh dậy trong khi Scatty và Flamel đang đứng trong tiệm ăn gọi đồ ăn sáng, loại mua để mang đi. Vừa nãy cô thiếp ngủ, và bây giờ thì đang ngồi bó người trên ghế sau của xe hơi. Josh nhảy lên và không thể ngăn được tiếng reo vui mừng thoát ra trên môi.

Cậu quay lại đằng sau, người chồm vào ghế. “Sophie?” Cậu hỏi cẩn thận. Cậu sợ là sẽ bắt gặp một cái gì đó xa lạ sẽ lại xuất hiện trong đôi mắt cô lần nữa.

“Em không muốn biết về những gì chị vừa mơ thấy đâu,” Sophie nói, duỗi thẳng cánh tay và vặn mình. Cổ của cô kêu lắc cắc khi cô xoay xoay cần cổ. “Ồ, cả người chị đau như dần.”

“Chị…. cảm thấy thế nào?” Ồ, nghe cách nói giống như chị gái của cậu rồi….

“Giống như là chị vừa bị mắc bệnh cúm vậy.” Cô nhìn xung quanh. “Mình đang ở đâu đây? Chiếc xe này của ai vậy?”

Josh cười toe, hàm răng sáng lóa lên trong bóng tối. “Chúng ta đã đánh xoáy nó từ Dee. Hiện chúng ta đang ở đâu đó xa khỏi Thung lũng Mill, hướng thẳng về San Francisco, em nghĩ vậy.”
“Chuyện gì đã xảy ra……..chuyện gì vừa mới xảy ra?” Sophie hỏi.

Nụ cười nở rộng trên môi Josh. “Chị đã cứu mọi người với nguồn năng lượng mới mẻ vừa được đánh thức. Chị thật phi thường: chị có một nguồn năng lượng như một ngọn roi bạc và mỗi khi nó chạm vào một người mèo hay người chim thì ngay lập tức nó biến chúng trở lại với hình dáng thật nguyên thủy.” Cậu nói khi cô bắt đầu lắc lắc đầu. “Bộ chị không nhớ gì hết hả?”

“Chút chút thôi. Chị có thể nghe Perenelle nói với chị về những gì chị phải làm. Chị có thể thực sự cảm thấy bà ta rót luồng điện của bà vào chị,” cô nói trong kinh sợ. “Chị có thể nghe thấy bà. Chị có thể nhìn thấy bà, đại loại là thế.” Cô đột nhiên hít thở thật sâu. “Rồi bọn chúng ập tới. Đó là tất cả những gì mà chị có thể nhớ được.”

“Ai ập tới?”

“Những người đàn ông không có mặt mũi. Rất nhiều. Chị nhìn thấy bọn chúng kéo bà ta đi xa.”
“Ý chị là gì: những người đàn ông không có mặt mũi nghĩa là sao?”

Đôi mắt của Sophie mở lớn trong khiếp hãi. “Bọn chúng không có mặt…..”

“Như mặt nạ hả?”

“Không đâu Josh, không phải mặt nạ. Khuôn mặt của bọn chúng phẳng lì - không mắt, không mũi, không miệng, chỉ là những lớp da nhẵn nhụi.”

Hình ảnh hiện lên trong đầu cậu từ những lời mô tả của Sophie khiến cho cậu cực kỳ xáo động và cậu cố ý đổi đề tài. “Chị có cảm thấy…khác đi chút nào không?” cậu chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận.

Sophie im lặng vài giây để suy nghĩ. Có chuyện gì xảy ra với Josh vậy? Tại sao cậu lại quá quan tâm và hỏi hoài cô câu hỏi đó? “Khác? Khác như thế nào?”

“Chị có nhớ là Hekate đánh thức năng lượng của chị không?”

“Nhớ.”

“Chị có cảm thấy thế nào?” cậu ngập ngừng hỏi.

Sophie quay sang nhìn em trai mình và trong khoảnh khắc đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng bạc lạnh lẽo. “Giống như là có ai đó đã bật một nút nào đó lên trong đầu chị, Josh à. Chị cảm thấy sống. Lần đầu tiên trong đời mình chị thấy mình sống.”

Josh đột nhiên cảm thấy một nỗi ghen tỵ không thể giải thích được chợt trào lên trong cậu. Cậu nhìn thấy Flamel và Scatty đang rời khỏi quán ăn, hai tay chất đầy những cái túi. “Và bây giờ chị cảm thấy thế nào?”

“Đói,” cô nói. “Đói kinh khủng.”

Họ ăn trong im lặng: trứng, nước sốt, bột yến mạch thô và bánh mì tròn, rửa bằng nước soda. Scatty ăn trái cây và uống nước.

Josh cuối cùng chùi miệng bằng một tấm khăn giấy và phủi những mảnh vụn bánh mì khỏi quần Jeans của mình. Đây là bữa ăn thích đáng đầu tiên của cậu kể từ trưa hôm qua. “Tôi cảm thấy ‘con người’ trở lại.” Cậu liếc nhìn sang Flamel và Scatty. “Không có ý xúc phạm đâu nhé.”

“Không có gì,” Scatty trấn an cậu. “Tin tôi đi - Tôi chưa bao giờ muốn trở thành con người, mặc dù tôi tin là làm con người cũng có một số thuận lợi,” cô nói thêm một cách bí ẩn.

Nicholas gói lại những phần thừa của bữa ăn sáng cho vào túi giấy. Rồi ông dựa người tới trước và gõ nhẹ vào màn hình của hệ thống định hướng vệ tinh nơi bảng đồng hồ. “Cháu có biết phương cách hoạt đồng của hệ thống này không?”

Josh lắc đầu. “Chỉ trên lý thuyết thôi. Chúng ta nhập vào một đích đến và hệ thống sẽ nói cho chúng ta biết cách tốt nhất để đi đến đó. Mặc dù vậy cháu chưa bao giờ dùng một cái như thế trước đây. Xe hơi của ba cháu không có hệ thống này,” cậu nói thêm. Richard Newman lái một chiếc Volvo đã năm tuổi.

“Nếu nhìn vào hệ thống, cháu có thể sử dụng nó không?” Flamel tiếp tục.

“Có thể.” Josh nói vẻ nghi ngờ.

“Tất nhiên là cậu ấy biết. Josh là thiên tài về máy vi tính đó,” Sophie nói một cách tự hào từ ghế sau.

“Đây đâu phải là máy tinh,” em trai cô lẩm bẩm, chồm người tới trước và bấm nút On. Màn hình rộng hình vuông nhấp nháy và một giọng nói đầy vẻ bề trên đến khó tin cảnh báo họ về việc nhập địa chỉ vào hệ thống trong khi đang lái và rồi đợi Josh ấn nút OK để cho biết là cậu đã nghe thấy và hiểu lời răn dạy. Màn hình lại nhấp nháy và ngay lập tức hiện lên vị trí của chiếc Hummer hiện đang ở trên một con đường nhỏ không tên. Núi Tamapais xuất hiện như một hình tam giác nhỏ ở trên đỉnh của màn hình và các mũi tên chỉ hướng nam hướng về San Francisco. Con đường nhỏ dẫn đến Vương quốc Bóng tối của Hekate không hiển thị trên màn hình.
“Chúng ta cần đi về hướng nam,” Flamel nói tiếp.

Josh mò mẫm với các nút bấm cho đến khi cậu tìm được bảng chọn chính. “Được rồi. Cháu cần một địa chỉ cụ thể.”

“Hãy gõ Bưu điện ở góc đường Signal và Ojai ở Ojai.”

Phía ghế sau, Scatty bật dậy. “Ồ không phải là Ojai. Làm ơn nói với tôi là chúng ta sẽ không đi đến đó nhé?”

Flamel vặn người trên ghế. “Perenelle nói với tôi là chúng ta nên đi về phía nam.”

“Los Angeles ở phía nam, Mexico ở phía nam, ngay cả Chile cũng ở phía nam vậy. Có quá nhiều nơi dễ thương, dễ chịu nằm ở phía nam…”

“Perenelle nói tôi dẫn cặp sinh đôi đến gặp Bà Phù thủy,” Flamel nói một cách kiên nhẫn. “Và Bà Phù thủy ở Ojai.”

Sophie và Josh vội vã đưa mắt nhìn nhau, nhưng chúng im không nói gì.

Scatty ngồi yên lại nơi ghế và thở dài một cách bi thảm. “Chuyện có khác đi được không nếu như tôi nói với ông là tôi không muốn đi đến đó?”

“Không có gì khác đi được cả.”

Sophie khom người giữa những cái ghế để nhìn chăm chú vào màn hình nhỏ. “Từ đây đến chỗ đó mất bao lâu? Chúng ta còn cách đó bao xa?” cô thắc mắc thành lời.

“Phải mất gần cả một ngày,” Josh nói, chồm người tới trước để liếc nhìn màn hình. Khi tóc của cậu chạm vào tóc Sophie một tia lửa nhỏ tóe lên giữa họ. “Chúng ta sẽ đi theo Xa lộ Một, rồi băng qua cầu Richmond…” Những ngón tay của cậu dò theo những đường chỉ màu. “Rồi đến đường I-580 để từ đó rẽ sang Xa lộ Năm.” Cậu chớp chớp mắt vì ngạc nhiên. “Chúng ta đang ở cách đó khoảng hai trăm bảy mươi dặm.” Cậu nhấn một nút khác để tính toán con số tổng cộng. “Toàn bộ hành trình sẽ chỉ gồm hơn bốn trăm dặm, và chúng ta sẽ mất ít nhất sáu tiếng rưỡi đồng hồ để đi đến đó. Trước ngày hôm nay, chặng đường dài nhất mà cháu từng lái chỉ khoảng mười dặm!”

“Vậy hành trình này sẽ là một cơ hội tốt để cháu luyện tập cách lái xe đó,” Nhà Giả kim nói với nụ cười.

Sophie nhìn từ Flamel sang Scatty. “Bà phù thủy mà chúng ta sắp gặp là ai?”

Flamel cài chặt dây an toàn. “Chúng ta sắp gặp Phù thủy Endor.”

Josh xoay chìa khóa trên ổ điện và khởi động máy xe. Cậu liếc nhìn Scatty qua kính chiếu hậu. “Một ai đó mà chị đã từng giao tranh hả?” cậu hỏi.

Scatty nhăn nhó. “Còn tệ hơn thế,” cô lầm bầm. “Bà ta là bà ngoại của tôi.”
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 30
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 16
» Chương 32
» Nhà Giả kim Chương 1
» Chương 17
» Chương 33

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến