MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 39

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 39 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 39   Chương 39 I_icon_minitimeSun Aug 29, 2010 2:30 pm

Josh tỉnh dậy, tiếng thét của chị gái vang lên bên tai cậu.

Phải vài giây sau cậu mới nhận ra mình đang ở đâu: cậu đang ngồi bên bờ của đài phun nước ở công viên Libbey, trong khi xung quanh cậu là một làn sương trắng dày đặc, hôi hám trông bồng bềnh cuồn cuộn. Lúc nhúc xung quanh Josh là những bộ xương và xác ướp hiện lên mờ mờ trong những áo quần rách nát.

Sophie!

Cậu phải chạy đến chỗ chị mình. Bên tay phải cậu, ngay giữa làn sương đen xám, những tia sáng xanh và bạc lóe lên, chiếu sáng những hình dáng khủng khiếp, ghê rợn. Sophie đang ở đó, với cả Flamel và Scathach, họ đang chiến đấu chống lại những con quái vật kia. Cậu phải đến bên cạnh họ.

Cậu run rẩy đứng lên và khám phá ra Tiến sĩ John Dee đang đứng ngay trước mặt mình.
Một luồng điện màu vàng xanh xao phủ quanh Dee. Nó lóe sáng và kêu xì xì như mỡ sôi và tỏa mùi trứng thối nồng nặc. Người đàn ông đang xoay lưng lại phía Josh. Hắn đang tì cả hai cánh tay lên bức tường đá thấp dọc theo vòi phun nước mà Josh đã quỳ xuống uống nước trước đó. Dee đang đứng nhìn chằm chằm vào những sự kiện nổ ra trên đường, tập trung cao độ đến mức hắn run lên vì nỗ lực điều khiển đội quân dường như là vô tận các bộ xương và xác ướp đang loạng quạng lê qua trước mặt. Giờ đây khi đã đứng thẳng dậy trên hai chân Josh chú ý thấy rằng còn có thêm nhiều sinh vật khác trong lớp sương mù. Cậu có thể nhìn thấy những bộ xương của những con gấu con cọp, mèo núi và chó sói.

Cậu nghe thấy Flamel hét lớn và Sophie thét lên và ý nghĩ đầu tiên của cậu đó là chạy xô vào Dee. Nhưng cậu nghi ngờ không biết liệu cậu có thể đến gần hắn hơn không. Cậu có thể làm gì để chống lại tay phù thủy hùng mạnh này? Cậu không giống như chị sinh đôi của mình: cậu không có năng lượng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu là một kẻ vô tích sự.

[center:38xfjchk]++++++++++++++++++[/center:38xfjchk]
Tiếng thét của Sophie làm tung ra một làn sóng nén có biên độ rộng lạnh buốt và nó bẻ vụn con hổ răng kiếm ra thành bụi và xô ngã những bộ xương gần nhất. Con gấu đâm sầm xuống đất, đè nát luôn cả tá bộ xương phía dưới tầm vóc đồ sộ. Luồng khí cũng xé tan một mảng lớn sương mù, và lần đầu tiên, Sophie nhận ra tầm cỡ của mối hiểm họa mà họ đang đối mặt. Không phải là hàng chục hay hàng trăm, mà là hàng nghìn xác chết đang hành quân trên đường thẳng tiến về phía họ. Nổi lên giữa đám đông những tử thi di động đó là phần còn lại của những con thú đã tung hoành ngang dọc qua những dãy núi hàng thế kỷ. Cô không biết mình còn có thể làm gì nữa. Lần sử dụng ma thuật cuối cùng đã làm cô kiệt sức và cô đổ hẳn người vào Scathach nãy giờ vẫn đang dìu cô bằng tay trái, trong khi tay phải cầm kiếm đánh nam dẹp bắc.

Flamel đứng dậy một cách mệt mỏi trên đôi chân. Việc dùng ma thuật của chính mình đã hút cạn năng lượng dự trữ của ông và thậm chí trong vài phút vừa qua ông đã già đi. Những nếp nhăn quanh mắt ông sâu hơn, mái tóc ông mỏng hơn. Scathach biết là ông không thể cầm cự lâu hơn được nữa.

“Đưa cho hắn ta mấy trang sách đi, Nicholas,” cô thúc giục.

Ông lắc đầu một cách cứng cỏi. “Tôi sẽ không đưa đâu. Tôi không thể đưa được. Tôi đã bỏ ra cả đời mình để bảo vệ cuốn sách.”

“Rút lui là thượng sách,” cô nhắc nhở ông.

Ông lắc đầu. Flamel uốn cong người, thở những hơi mệt nhọc. Làn da của ông xanh xao một cách chết chóc, hai đốm đỏ khác thường hiện lên trên hai má ông. “Đây là trường hợp ngoại lệ, Scathach. Nếu tôi đưa những trang sách cho hắn, có nghĩa là tôi đã kết án tất cả chúng ta, cả Perry nữa, và toàn bộ thế giới này, vào sự diệt vong.” Ông vươn thẳng người và đối mặt với các sinh vật mà tất cả họ đều biết đây sẽ là lần cuối cùng. “Cô có thể đem Sophie ra xa khỏi đây không?”

Scathach lắc đầu. “Tôi không thể vừa đánh bọn chúng vừa đem cô bé đi được.”

“Cô có thể tự mình chạy thoát được không?”

“Tôi có thể chiến đấu để mở đường,” cô nói một cách thận trọng.

“Vậy thì đi đi, Scatty. Trốn thoát đi. Hãy tìm tới các Elder khác, liên lạc với những con người bất tử, nói cho họ biết những gì đang xảy ra ở đây, và bắt đầu cuộc chiến chống lại bọn Elder Đen tối trước khi quá muộn.”

“Tôi sẽ không bỏ mặc ông và Sophie ở đây đâu,” Scathach nói kiên quyết. “Chúng ta đã luôn bên nhau và sẽ sát cánh cho đến khi kết thúc. Dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa.”

“Đã đến lúc phải chết rồi, Nicholas Flamel,” Dee hét to xuyên qua lớp sương mờ. “Ta chắc chắn sẽ kể cho Perenelle nghe khoảnh khắc này đến từng chi tiết.”

Một làn sóng sột soạt thổi qua biển người-bộ-xương và xác thú, và rồi, cùng một lúc, chúng dâng lên phía trước.

Và một con quái vật hiện ra từ đám sương mù.

To lớn và đen trũi, rú lên hoang dại, với đôi mắt thô lố màu trắng vàng và hàng chục con mắt nhỏ hơn đang rực sáng, nó xộc thẳng băng qua vòi phun nước của công viên Libbey, nghiền nát nó thành bụi, đập vỡ tan những chiếc bình chạm trổ đẹp đẽ và chúi thẳng về phía Tiến sĩ John Dee.
Thầy đồng gọi hồn tìm cách quăng mình săng một bên trước khi chiếc Hummer màu đen đâm thẳng vào tường, nghiền nó ra thành bụi. Nó chúi mũi vào phần còn lại của bức tường, các bánh sau lơ lửng trên không khí, máy xe gầm rú dữ dội. Cửa xe bật mở và Josh trèo ra khỏi xe, cẩn thận cúi sát người xuống đất. Cậu đang ôm ngực nơi bị sợi dây an toàn cọ sát vào.

Đại lộ Ojai ngổn ngang tàn tích của tử thi lâu ngày. Không có sự điều khiển của Dee, chúng chỉ là vô số những bộ xương.

Josh loạng choạng bước ra đường chính và len lách qua những bộ xương, khúc xương và những mảnh vải rách rưới. Có một cái gì đó kêu lạo xạo dưới chân nhưng cậu thậm chí không nhìn xuống.

[center:38xfjchk]++++++++++++++++++[/center:38xfjchk]
Đột nhiên đội quân xác chết tan biến.

Sophie không biết chuyện gì đã xảy ra. Có một tiếng gầm dữ dội vang lên, một âm thanh dữ dội của kim loại bị tra tấn và một chuỗi âm thanh lạo xạo của đá vỡ và rồi im lặng hoàn toàn. Và giữa sự im lặng đó, những xác chết đội mồ sống dậy bỗng ngã gục xuống như đám cỏ ngã rạp mình trong làn gió. Dee đang triệu tập cái gì đến nữa đây?

Một bóng hình chuyển động trong làn sương cuộn xoáy.

Flamel tập trung toàn bộ năng lượng cuối cùng của mình thành một hình cầu thủy tinh màu xanh lá cây. Sophie đứng thẳng dậy và cố gắng huy động chút ít năng lượng còn sót lại trong cô. Scathach uốn cong những ngón tay. Cô đã từng được cho biết là cô sẽ chết ở một nơi xa lạ - ở nước ngoài; cô thắc mắc không biết Ojai ở quận Ventura này có đủ tiêu chuẩn gọi là “kỳ lạ, xa lạ” hay chưa.

Hình bóng hiện ra gần hơn.

Flamel giơ tay lên cao, Sophie tập trung các ngọn gió và Scathach vung cao thanh kiếm. Josh bước ra từ màn đêm. “Em đã phá hỏng chiếc xe rồi,” cậu nói.

Sophie reo lên vui sướng. Cô chạy tới bên em trai và rồi tiếng reo của cô trở thành tiếng rú kinh hoàng. Con gấu ma đã chồm dậy từ mặt đất phía sau cậu, móng vuốt giơ lên cao để tấn công.
Scathach chuyển động, đẩy Josh qua một bên và xô cậu ngã vào chỗ đống xương lộn xộn. Những thanh kiếm của Scathach gạt mạnh cú đấm quyết định của con gấu, những tia sáng lóe lên trong màn sương. Cô tấn công lần nữa, và một cái móng vuốt gấu dài bằng bàn tay cô bay vèo trong không khí.

Từng bộ xương thú lần lượt đứng lên trên những đôi chân. Hai con chó sói lớn, một con trơ xương, một con lủng lẳng vài miếng thịt, hiện ra trong màn sương.

“Lối này. Đây! Đi lối này.” Giọng nói của Bà Phù thủy vang vọng trên con đường, và một khung sáng hình chữ nhật của một cánh cửa vừa mở ra nổi bật trong đêm tối. Vơi Scatty đỡ lấy Flamel và Josh gần như giữ lấy chị gái mình, họ chạy băng qua đường thẳng vào cửa tiệm. Phù thủy Endor đang đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn mò mẫm vào bóng đêm, tay bà giơ cao một chiếc đèn lồng kiểu cũ thắp bằng dầu. “Chúng tôi sẽ giúp các bạn ra khỏi đây.” Bà đóng cửa lại và cài chốt. “Cái này sẽ không giữ chân chúng lâu đâu,” bà lầm bầm.

“Bà nói là….bà nói là bà không còn chút sức mạnh nào sót lại trong người,” Sophie thì thầm.

“Ta không còn.” Dora mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều đặn. “Nhưng nơi này thì còn”. Bà dẫn họ đi xuyên qua cửa tiệm vào một căn phòng nhỏ phía sau. “Các bạn có biết cái gì làm cho Ojai trở nên đặc biệt không?” bà hỏi.

Một vật gì đó thoi mạnh vào cửa tiệm và tất cả đồ thủy tinh trong tiệm rung rinh và kêu leng keng.

“Nó được xây trên chỗ giao nhau của những tuyến năng lượng.”

Josh mở miệng và thực sự đã tạo thành chữ “tuyến năng lượng” trên môi thì chị gái lên tiếng. “Những đường kẻ năng lượng đan chéo nhau trên quả địa cầu,” Sophie thì thầm vào tai cậu.

“Làm sao chị biết được điều đó?”

“Chị đâu có biết; chị đoán là Bà Phù thủy đã dạy cho chị. Rất nhiều tòa nhà nổi tiếng và dãy nhà cổ trên thế giới được xây dựng trên những nơi mà các đường kẻ năng lượng giao nhau.”

“Chính xác,” Dora nói, nghe có vẻ hài lòng, “ngay chính ta cũng không thể giải thích hay hơn.” Căn buồng nho nhỏ hầu như trống trơn trừ một hình chữ nhật dựng sát vào bức tường, trên bề mặt phủ một ấn bản của tờ Ojai Valley Times.

Nhiều nắm đấm làm rung lắc cửa sổ của tiệm đồ cổ, âm thanh của xương va vào thủy tinh với những hàm răng cắn chặt vào rìa cửa nghe thật rùng rợn.

Dora phủi tờ báo xuống đất để lộ ra một tấm gương. Nó cao khoảng hai mét, rộng một mét hai, mặt kính bụi bặm, lốm đốm và bị bẻ cong, những hình ảnh trên đó hơi méo mó và mờ nhòe. “Và các bạn có biết cái gì đã khiến cho tôi chọn Ojai làm nơi sinh sống không?” bà hỏi. “Bảy đường năng lượng cực mạnh gặp nhau ở đây. Chúng tạo thành một cổng tuyến năng lượng.”

“Ở đây ư?” Flamel thì thầm. Ông biết về các tuyến kẻ năng lượng và từng nghe về những cổng tuyến năng lượng nơi mà những người cổ đại đã dùng chúng để di chuyển vòng quanh thế giới chỉ trong tích tắc. Ông đã không hề nghĩ là còn bất kỳ “cổng tuyến” nào còn tồn tại.

Dora lấy chân giẫm nhẹ trên mặt đất. “Ngay đây. Và ông biết cách xài cổng tuyến chứ?”

Flamel lắc đầu.

Dora quay sang Sophie. “Đưa bàn tay cho ta, cô bé.” Bà Phù thủy nắm lấy tay Sophie và áp nó vào tấm gương. “Dùng một tấm gương.”

Tấm gương lập tức trở nên sáng chói, mặt kính lóe lên ánh bạc và rồi trong vắt. Khi họ nhìn vào tấm gương, nó không còn phản chiếu hình ảnh của họ nữa, mà cho thấy hình ảnh của một căn hầm.

“Đó là nơi nào vậy?” Flamel hỏi.

“Paris,” Dora nói.

“Nước Pháp,” ông mỉm cười. “Nhà tôi.” Và không chút ngần ngừ, ông bước thẳng vào tấm gương. Bây giờ họ có thể nhìn thấy ông ở trong gương. Ông quay lại và đưa tay vẫy họ.

“Tôi ghét cổng tuyến,” Scatty lẩm bẩm. “Nó làm tôi muốn ói.” Cô nhảy qua cánh cổng và chạy đến đứng bên cạnh Flamel. Khi cô quay lại nhìn cặp sinh đôi, có vẻ như cô đang sắp sửa nôn mửa thật.

[center:38xfjchk]++++++++++++++++++[/center:38xfjchk]
Con gấu ma xương xẩu kéo lê người ầm ầm qua cánh cửa tiệm đồ cổ, giật phăng chốt cửa. Rồi những con chó sói và báo sư tử theo chân nó. Những đồ thủy tinh va vào nhau loảng xoảng, gương vỡ, những đồ vật trang hoàng lộng lẫy vỡ nát tan tành khi những con thú ì ạch đi quanh cửa tiệm.

Dee, mình mẩy thâm tím và trầy trụa, chạy vào trong cửa tiệm, hắn đẩy những con quái vật sang một bên. Một con báo sư tử táp lấy hắn và hắn tát mạnh vào mõm nó. Nếu nó có mắt, hẳn nó sẽ chớp mắt vì kinh ngạc.

“Bị mắc kẹt,” hắn kêu lên hoan hỉ. “Bị mắc kẹt và chẳng biết đi đâu nữa nhé!”

Nhưng khi hắn bước vào căn buồng kho, hắn biết họ đã thoát khỏi tay hắn thêm một lần nữa. Hắn mất khoảng một nhịp tim để chụp lấy cái gương cao, hai hình người trong gương nhìn chăm chú ra ngoài, một bà già đứng bên cạnh cô gái, ấn bàn tay bà vào mặt gương. Thằng bé đứng một mình, tay nắm lấy khung gương. Dee biết ngay lập tức đó là cái gì. “Một cổng tuyến năng lượng,” hắn thì thầm trong nỗi kính sợ. Những tấm gương luôn luôn có vai trò như những cánh cổng.

Đâu đó ở phía cuối đường kẻ năng lượng là một tấm gương khác nối kết họ.

Bà lão nắm lấy cô gái và xô cô vào trong gương. Sophie vấp té xuống mặt đất ngay dưới chân Flamel, rồi lồm cồm bò dậy và ngoái nhìn ra sau. Miệng cô mấp máy, nhưng không có âm thanh nào vang lên, “Josh.”

“Josh,” Dee ra lệnh, mắt nhìn trừng trừng vào cậu bé, “hãy đứng yên ở chỗ em đang đứng.”

Cậu bé quay lại nhìn gương. Hình ảnh trong gương đã mờ nhòe.

“Ta đã nói cho em nghe sự thật về Flamel,” Dee nói gấp gáp. Tất cả những gì hắn phải làm là làm cho thằng bé bị phân tán tinh thần trong một vài giây và tấm gương sẽ mất đi sức mạnh của nó. “Hãy ở lại với ta. Ta có thể Đánh thức em. Làm cho em trở nên mạnh mẽ khác thường. Em có thể giúp làm thay đổi thế giới, Josh. Thay đổi làm cho nó trở nên tốt đẹp hơn!”

“Tôi không biết….” Lời đề nghị nghe thật hấp dẫn, quá hấp dẫn. Nhưng cậu biết rằng nếu như cậu đứng về phía Dee cậu sẽ mất luôn người chị gái của mình. Hay là cậu sẽ đi với hắn? Nếu như Dee Đánh thức cậu, thì hai chị em cậu sẽ lại giống như nhau như trước. Có lẽ đó là một cách để tái kết nối với chị mình.

“Nhìn xem,” Dee nói đắc thắng với ngón tay chỉ vào hình ảnh đang mờ dần trong tấm gương, “họ đã rời bỏ em, bỏ rơi em một lần nữa, bởi vì em không phải là một trong số họ. Em không còn quan trọng nữa….”

Tấm gương lóe lên ánh sáng bạc…..và Sophie bước ra từ tấm gương. “Josh? Lẹ lên,” cô nói khẩn thiết không nhìn Dee.

“Em….”cậu bắt đầu. “Chị đã trở lại vì em.”

“Tất nhiên là vậy rồi! Em là em sinh đôi của chị, Josh Newman. Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Rồi, nắm lấy tay cậu, luồn những ngón tay mình trong tay cậu, cô đẩy cậu vào tấm gương.

Và Dora xô tấm gương xuống cho nó vỡ tan tành trên sàn nhà. “Húp.” Bà quay lại đối mặt vơi Dee và cởi cặp kính đen để lộ đôi mắt làm bằng kính. “Mi nên ra khỏi đây ngay bây giờ. Mi có khoảng ba giây.”

Dee chưa kịp ra hẳn khỏi cửa tiệm thì nó đã phát nổ.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 39
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: IV. THẾ GIỚI EBOOK :: Công nghệ thông tin-
Chuyển đến