Chỉ khi cánh cửa đôi của Tháp Pháp sư sập lại sau lưng và Jenna thấy mình đứng trong một tiền sảnh lát vàng rộng mênh mông, thì cô bé mới nhận ra cuộc đời mình đã thay đổi ghê gớm đến chừng nào. Jenna chưa bao giờ thấy, chưa khi nào thấy, hoặc thậm chí mơ thấy một nơi như thế này. Cô bé biết rằng hầu hết những người khác trong Lâu đài cũng chưa bao giờ trông thấy cái gì như thế này. Chính cô bé cũng đã trở nên xa lạ với những thứ mình đã từng bỏ lại sau lưng lúc xa xưa.
Jenna trố nắt dòm sự sang giàu lạ lẫm bao quanh trong lúc đứng ở vòng cung tiền sảnh khổng lồ, lòng hết sức xúc động. Những bức tường vàng lấp lóa, treo hàng hàng lớp lớp những bức tranh vẽ những sinh vật huyền bí, những biểu tượng, và những vùng đất lạ. Không khí ấm áp và thoang thoảng mùi hương trầm. Tiếng ngâm nga thầm lặng, nhẹ nhàng bao trùm khắp nơi, âm thanh của pháp thuật thường nhật vốn giữ cho Tháp Pháp sư hoạt động. Dưới chân Jenna, sàn nhà chuyển động như thể làm bằng cát. Nó được làm từ hàng trăm màu sắc khác nhau, nhảy nhót quanh dôi ủng của cô bé, và nhả ra những từ CHÀO MỪNG CÔNG CHÚA, CHÀO MỪNG. Rồi, khi cô bé đang sững sờ nhìn chăm chăm, những mẫu tự bỗng chuyển thành dòng chữ NHANH LÊN!
Jenna ngước lên nhìn bà Marcia. Bà hơi lảo đảo khi bế tên lính canh và bước lên một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng bạc.
“Lẹ lên,” bà Marcia nôn nóng. Jenna chạy ù tới, bước lên bậc thang dưới cùng và định leo tiếp cầu thang.
“Không, cứ đứng đợi ở đó,” bà Marcia giải thích. “Cầu thang sẽ tự làm phần còn lại”.
“Đi,” bà Marcia nói dõng dạc, và trước sự kinh ngạc của Jenna, chiếc cầu thang xoắn ốc bắt đầu quay. Mới đầu nó quay chầm chậm, nhưng rồi lập tức tăng tốc, càng lúc càng nhanh, hướng lên dọc theo tháp cho tới khi họ tới đỉnh. Bà Marcia bước ra khỏi và Jenna theo sau, loạng choạng, vừa kịp trước khi những bậc thang xoay tít tụt xuống trở lại, do có một pháp sư khác ở đâu đó bên duới gọi xuống.
Cánh cửa trước to lớn màu tía của bà Marcia đã bung mở sẵn cho họ, và ngọ lửa trong vỉ lò hấp tấp bùng lên. Một chiếc trường kỷ đã tự kê ở lò sưởi, rồi hai chiếc gối và một tấm mền phóng vèo trên không xuống và đáp xuống gọn ghẽ trên chiếc trường kỷ mà bà Marcia không cần phải nói lấy một lời nào.
Jenna giúp bà Marcia đặt thằng nhỏ lính canh lên trường kỷ. Trông nó thật ghê. Mặt tím bầm và trắng nhách vì lạnh, mắt nhắm nghiền và nó đã run cầm cập không thể kiểm soát nổi.
“Run là dấu hiệu tốt,” bà Marcia nó vẻ mừng rỡ, rồi bật ngón tay đánh tách. “Cởi đồ ướt.”
Bộ đồng phục lính canh ngô nghê bật khỏi người thằng nhỏ và bay nhẹ xuống sàn thành một đống lòe loẹt ướt nhép.
“Rác rưởi,” bà Marcia bảo, và bộ đồng phục kinh hãi tự gom lại và nhỏ nước ròng ròng ra cầu trượt rác, nó tự quăng mình vào đó và biến mất.
Bà Marcia mỉm cười:
“Tống khứ rồi. Giờ mặc đồ khô.”
Một bộ pyjama ấm áp xuất hiện trên người thằng nhỏ và cơn run rẩy của nó bớt dữ dội đi.
“Tốt,” bà Marcia nói. “Chúng ta sẽ ngồi với nó một chút và để cho nó ấm lên. Nó sẽ ổn thôi.”
Jenna lại ngòi xuống một tấm thảm bên lò sưởi, và ngay tức khắc, hai ca sữa nóng bốc khói nghi ngút hiện ra. Bà Marcia ngồi xuống bên cạnh cô bé. Bất chợt, Jenna cảm thấy mắc cỡ. Pháp sư Tối thượng đang ngồi bệt dưới sàn nhà kế bên mình, cứ hệt như Nicko hay làm vậy. Mình nên nói gì đây? Jenna không sao nghĩ ra được cái gì, ngoại trừ việc cảm thấy lạnh, nhưng cô bé quá bối rối đến nỗi không tháo ủng ra.
“Tốt nhất hãy tháo ủng ra,” bà Marcia nhắc. “Chúng ướt sũng kìa.”
Jenna tháo dây cột và lôi ủng ra.
“Coi vớ của cháu kìa. Thật dễ sợ,” bà Marcia chắt lưỡi.
Jenna bỗng đỏ rân mặt. Đôi vớ của cô bé trước kia là của Nicko và trước đó nữa nó thuộc về Edd. Hay là của Erik? Chúng bị mạng chằng chịt và quá rộng đối với cô bé.
Jenna ngọ ngậy những ngón chân bên đống lửa và hong khô bàn chân.
“Cháu muốn vớ mới không?” Bà Marcia hỏi.
Jenna bẽn lẽn gật đầu. Một đôi vớ dày dặn, ấm áp, màu tía hiện ra trên hai bàn chân Jenna.
“Dù sao chũng ta cũng nên giữ đôi cũ lại,” bà Marcia bảo
“Gặt,” bà bảo chúng.
“Gấp.” Đôi vớ làm theo chỉ thị- chúng giũ sạch bụi đát, rớt thành một đống lầy nhầy trên thềm lò sưởi, rồi tự gấp gọn lại và đậu bên lò sưởi ngay sát Jenna. Jenna mỉm cười. Cô bé sung sướng vì bà Marcia đã không gọi món đồ được mạng khéo nhất của Sarah là rác rưởi.
Buổi chiều giữa mùa đông trôi đi, và ánh sáng bắt đầu phai nhat. Thằng nhỏ lính canh cuối cùng đã ngừng run và đang ngủ yên bình. Jenna ngồi co ro bên đống lửa, đang xem một cuốn sách Pháp thuật bằng hình của bà Marcia, thì có một tiếng phang khủng khiếp lên cánh cửa.
“Marcia. Mở cửa. Tôi đây!” Một giọng nói gấp gáp vọng lên từ bên ngoài.
“Ba!” Jenna hét lên.
“Suỵt…” bà Marcia nhắc. “Nhỡ không phải.”
Bà Marcia niệm ngay bùa Trong suốt. Đúng vậy, trước sự tức giận của bà, ở ngoài cánh cửa là Silas và Nicko đang đứng. Nhưng chưa hết. Ngồi sát bên họ, với cái lưỡi thè ra lòng thong và nước dãi nhiểu xuống lông, là con chó sói, cổ có quàng một chiếc khăn quàng hoa chấm.
Bà Marcia không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải để cho họ vào.
“Mở!” Bà Marcia cộc cằn bảo cánh cửa.
“Chào, Jen.” Nicko cười toét.
Cu cậu bước rón rén lên tấm thảm lụa tinh xảo của bà Marcia, theo sát đằng sau là Silas và con sói, cái đuôi vẫy như điên của nó quét bộ sưu tập Bình Thần tiên quý giá của bà Marcia rớt ầm xuống sàn.
“Nicko! Ba!”
Jenna hét lên và quăng mình vào vòng tay của Silas. Cảm giác như mấy tháng rồi cô bé không gặp ông.
“Mẹ đâu rồi? Mẹ không sao chứ?”
“Ổn cả,” Silas đáp. “Mẹ con tới nhà bà lang Galen với các anh rồi. Nicko và ba tới để đưa cho con cái này.” Silas khua khoắng mấy cái túi áo sâu của mình.
“Chờ chút.” Ông nói, “ Nó ở đâu đây thôi.”
“Anh điên rồi sao?” Bà Marcia chất vấn. “Anh nghĩ anh tới tận đây là anh đang làm gì đấy, hả? Đuổi con sói xơ xác đó ra xa ta ngay.”
Con sói đang bận nhỏ dãi xuống đôi giày da trăn của bà Marcia.
“Nó không phải là sói,” Silas bảo bà. “Nó là giống chó săn sói Abyssinian, hậu duệ của giống chó săn sói của các đạo sĩ Maghul. Tên nó là Maximillian. Tuy nhiên nó cho phép cô gọi nó là Maxie cho gọn. Nếu cô tốt với nó,”
“Tố!” bà Marcia líu lưỡi, gần như á khẩu.
“Có lẽ chúng tôi phải ở lại,” Silas vừa tiếp tục nói vừa đổ ào các thứ từ trong một cái túi dết nhỏ, bẩn thỉu ra chiếc bàn cầu cơ(*) bằng gỗ mun và ngọc bích của bà Marcia rồi bới cả lên.
“Giời quá tối rồi không thể đi vào cánh rừng được.”
“Ở lại? Đây?”
“Ba! Nhìn đôi vớ của con nè, ba,” Jenna khoe, ngoắc ngoắc những ngón chân trong không khí.
“Ừmm, dễ thương lắm, cưng,” Silas lầm bầm, vẫn lục lọi các túi quần áo. “Ba đã để nó ở đâu nhỉ? Ba chắc chắn có mang nó theo mà…”
“Anh thích vớ của em không, Nicko?”
“Đỏ bầm quá.” Nicko nhận xét. “Anh tê cóng rồi.”
Jenna dẫn Nicko lại chỗ ngọn lửa. Cô bé chỉ thằng nhỏ lính canh. “Tụi này đang chờ nó tỉnh dậy. Nó bị đông cứng trong tuyết, bà Marcia cứu nó đấy. Bà làm cho nó thở lại”
Nicko huýt sáo, thán phục quán chừng.
“Ê,” cu cậu thốt lên. “Anh đoán là nó tỉnh rồi kìa.
Thằng nhỏ lính canh mở choàng mắt ra và nhìn trao tráo Jenna cùng Nicko. Trông nó khiếp hãi. Jenna xoa cái đầu cạo trọc của nó. Tóc nham nhám và vẫn còn hơi lạnh.
“Bây giờ bạn an toàn rồi,” cô bé trấn an. “Bạn đang ở cùng với tụi này. Tôi là Jenna, còn đây là anh Nicko. Tên bạn là gì?”
“Con Trai 412,” thằng lính canh lầm bầm.
“Con Trai Bốn Một Hai…?’ Jenna lặp lại, dò hỏi. “Nhưng đó là con số. Không ai lấy số làm tên.”
Thằng nhỏ nhìn Jenna thao láo. Rồi nó nhứm mắt lại và định ngủ tiếp.
“Quái dị!” Nicko nói. “Ba nó với anh là ở trong Thiếu sinh quân người ta chỉ có số thôi. Lúc này ngoài kia có hai đứa bọn nó, nhưng ba làm bộ cho chúng tưởng rằng anh với ba là lính bảo hộ. Ba nhớ lại mật khẩu từ nhiều năm trước”.
“Ba giỏi quá, nhưng mà.” Cô bé tư lự. “Em nghĩ ba không phải là ba của em. Và anh không phải là anh của em…”
“Vớ vẩn. Anh với ba là anh và ba của em,” Nicko cấm cẳn. “Không gì thay đổi được điều đó. Công chúa ngốc nghếch à”.
“Ừm, em cũng nghĩ vậy,” Jenna nói.
“Chứ sao,” Nicko xác nhận.
Silas đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của chung.
“Ba luôn luôn là ba của con, và mẹ cũng luôn là mẹ của con. Có điều con còn có một người mẹ đầu tiên nữa.”
“Bà ấy là Nữ hoang phải không ạ?” Jenna hỏi.
“Phải Nữ hoàng. Nữ hoàng của chúng ta. Trước khi có bọn Bảo hộ ở đây.”
Silas lộ vẻ trầm tư và rồi ông chợt rạng rỡ hẳn lên khi nhớ ra cái gì đó, liền lột cái nó len dày xuống. Phải ở trong túi nón của ông. Đương nhiên rồi.
“Thấy rồi!” Silas reo lên chiến thắng. “Quà sinh nhật của cpm. Chúc mừng sinh nhật, cưng yêu.” Ông trao cho Jenna món quà mà cô bé bỏ quên.
Đó là một vật nhỏ nhưng nặng đến ngạc nhiên so với kích thước của nó. Jenna xé lớp giấy gói màu sặc sỡ ra và cầm một cái túi cột dải dút trong tay. Cô bé cẩn thận nới dây dút ra, nín thở vì phấn khích.
“Ồ,” cô bé buột miệng, không nén nổi thất vọng trong giọng nói. “Chỉ là hòn đá cuội. Nhưng, hòn đá đẹp lắm. Cám ơn ba.”
Cô bé lấy hòn đã màu xám, láng trơn ra và đặt nó lên lòng bàn tay mình.
Silas bế Jenna vào lòng.
“Không phải là đá cuội đâu. Nó là đá thạch anh để nuôi chơi đấy,” ông giảng giải. “Con thử cù dưới cắm nó xem.”
Jenna không biết đầu nào là cằm của hòn đá, nhưng cô bé cũng cứ thử cù. Từ từ, hòn đá mở đôi mắt đen bé xíu của nó ra nhìn cô bé., rồi nó duỗi bốn cái cẳng lều khều, đứng lên và bước quanh bàn tay cô bé.
“Ôi, ba, tuyệt quá,” Jenna há hốc miệng.
“Chúng ta nghĩ con sẽ thích nó mà. Ba thỉnh món bùa này từ tiệm Đá Di động đấy. Côi chừng đừng cho nó ăn nhiều quá nhé, không thì nó ì ạch và lười biếng đó. Nó cần đi dạo mỗi ngày nữa.”
“Con gọi nó là Petroc,” Jenna nói. “Petroc Trelawney.”
Petroc Trelawney lộ vẻ hài lòng như một hòn đá có thể hài lòng, trông cũng y chang như nó hồi nãy. Nó thu cẳng chân vào, nhắm mắt và lại ngủ tiếp. Jenna đút nó vào trong túi áo để ủ ấm cho nó.
Trong lúc đó Maxie đang mải mê nhai tờ giấy gói và nhỏ nước dãi xuống cổ Nicko.
“Ê, xích ra, cái thùng dãi! Nắm xuống,” Nicko quát, cố đẩy con Maxie xuống sàn. Nhưng con chó săn sói không chịu nằm xuống. Nó nhìn trừng trừng vào một bức tranh lớn treo trên tường, hình bà Marcia mặc áo thụng Tốt nghiệp Học trò.
Maxie bắt đầu tru khẽ.
Nicko vỗ về Maxie.
“Hình ghê quá, hả?” Nó huýt sáo với con chó, lúc này chợt vẫy đuôi ngại ngần, rồi kêu ăng ẳng khi hồn ma ngài Alther Mella xuất hiện qua khung hình. Maxie chưa bao giờ quen với diện mạo của ngài Alther cả.
Maxie rên ư ử và sục đầu vào dưới đống chăn mềm phủ kín Con Trai 412. Cái mũi ướt lạnh của nó làm thằng nhỏ giật mình thức giấc. Con Trai 412 ngồi phắt dậy ngay lập tức và ngó dáo dác xung quanh như một con thỏ sợ hãi. Nó không thích những gì nó đang nhìn thấy. Thật tình đó là cơn ác mộng tệ hại nhất của nó.
Bất kỳ giây phút nào lúc này Chỉ huy Thiếu sinh quân cũng có thể tìm nó và rồi nó sẽ rơi vào rắc rối thật sự. Giao du với kẻ thù- người ta sẽ gọi như thế khi ai đó nói chuyện với những pháp sư. Và nó ở đây cùng với hai người bọn chúng. VÀ cả một con ma pháp sư già theo như bộ dạng ông ta. Không kể hai đứa nhóc lập dị, một con nhỏ đội cái gì như vương miện trên đầu, còn thằng kia có mắt xanh lá cây rực, lộ tẩy chân tướng pháp sư rõ ràng. Và con chó bẩn thỉu nữa. Họ cũng đã lột mất đồng phục của nó rồi và mặc bộ đồ dân sự cho nó. Nó có thể bị bắn như một tên gián điệp. Con Trai 412 rên rỉ và vùi đầu vào hai bàn tay.
Jenna tiến lại gần và vòng tay ôm quanh người thằng nhỏ.
“Không sao đâu,” cô bé thì thầm. “Bọn mình sẽ chăm sóc bạn”.
Ngài Alther trông có vẻ kích động.
“Cái mụ Linda. Mụ đã báo cho họ biết anh đi đâu rồi dấy. Họ sắp đến đây rồi. Họ phái Ám sát binh tới.”
“Ôi, không,” bà Marcia rên rỉ. “Để tôi ếm bùa khóa mấy cánh cửa chính lại”
“Quá trễ,” ngài Alther thở gấp. “Mụ ta đã vào rồi.”
“Nhưng bằng cách nào?”
“Ai đó đã để cửa mở,” ngài Alther nói.
“Silas, đồ hậu đậu!” bà Marcia quát om.
“Phải,” Silas đi ra cửa. “Thế thì chúng tôi đi đây. Chúng tôi mang Jenna đi cùng. Con bé rõ ràng là không an toàn nếu ở với cô, Marcia à.”
“Cái gì?” Bà Marcia căm phẫn kêu lên the thé. “Cô bé không an toàn ở bất cứ nơi nào, đồ ngu!”
“Đừng gọi tôi là ngu.” Silas lắp bắp, “Tôi cũng thông minh như cô, Marcia . Chỉ vì tôi là Pháp sư Thường.”
“Thôi đi!” Ngài Alther quát. “Đây không phải là lúc cãi nhau. Lạy trời, mụ ta đang lên cầu thang kìa.”
Sửng sốt, tất cả mọi người im bặt và lắng nghe. Thinh lặng hoàn toàn. Quá thinh lặng. Ngoại trừ tiếng rù rì của cầu thang bạc đều đặn quay khi chúng chầm chậm mang theo một hành khách lên đỉnh Tháp Pháp sư, tới đúng cánh cửa màu tía của bà Marcia.
Jenna kinh hãi. Nicko vòng tay ôm lấy cô bé.
“Anh sẽ bảo vệ em, Jen,” chú bé nói. “Em sẽ an toàn ở bên anh.”
Thình lình, Maxie vểnh tai ngược ra sau và tru lên một tiếng rợn óc. Ai nấy dựn tóc gáy.
“Rầm!” Cánh cửa bật mở toang.
In lừng lững trên nền ánh sáng, Ám Sát binh đứng đó. Mặt mụ bợt bạt khi săm soi cảnh tượng trước mặt. Đôi mắt mụ lạnh băng, láo liên sục sạo tìm con mồi của mình. Công chúa. Trong bàn tay phải của mụ lăm lăm một khẩu súng bạc, khẩu súng mà bà Marcia nhìn thấy lần cuối cùng cách đây mười nưm trong phòng Thiết triều.
Mụ Ám Sát binh tiến lên phía trước
“Bọn bay đã bị bắt!” Mụ hét lên đầy đe dọa. “Bọn bay không phải nói gì hết. Bọn bay sẽ bị đưa ra khỏi đây, tới một nới và…”
Con Trai 412 đứng dậy, run lẩy bẩy. Đúng như nó chờ đợi- người ta sẽ đến bắt nó. Chậm rãi, nó bước vể phía mụ Ám Sát binh. Mụ ta nhìn nó ráo hoảnh.
“Tránh ra, nhóc,” mụ Ám Sát binh nạt nộ. Mụ thẳng tay tang mạnh vào thằng Con Trai 412 và xô nó ngã oạch xuống sàn.
“Đừng!” Jenna kêu lên. Cô bé chạy tới Con Trai 412, đang nằm sóng xoài dưới đất. Khi cô bé quỳ xuống xem thằng nhỏ có bị thương hay không, mụ Ám Sát binh tóm lấy cô bé.
Jenna giãy giụa.
“Buông ra!” Cô bé thét lên.
“Èm, Nữ hoàng,” mụ Ám Sát binh nạt. “Có người muốn gặp Người. Nhưng ông ta muốn thấy Người… chết.”
Chát!
Một luồng sét phóng ra từ bàn tay vươn ra của bà Marcia. Nó quật mụ Ám Sát binh ngã vật xuống và buông rời Jenna ra.
“Bao quanh và Bảo vệ!” Bà Marcia hét lên. Một màng ánh sáng trắng xóa phụt lên từ dưới sàn nhà, tựa như một thanh gươm sáng, và bao quanh lấy họ, ngăn cách họ khỏi mụ Ám Sát binh đang bất tỉnh.
Sau đó bà Marcia mở khung cửa sập che cầu trượt rác ra.
“Đây là lối thoát duy nhất,” bà kêu lên. “Silas, anh đi trước. Cố dùng bùa Quét dọn khi đi xuống.z’
“Cái gì?”
“Anh nghe tôi nói rồi đấy. Vào đi!”
Bà Marcia quát và đẩy Silas một cú thật mạnh qua cửa sập. Silas lảo đảo rơi vào cầu trượt rác, và rồi, hét một tiếng, ông biến mất.
Jenna lôi thằng Con Trai 412 đứng dậy.
“Đi nào,” cô bé nói và đẩy dúi đầu thằng nhỏ vào cầu trượt rác. Xong, cô bé nhảy vào, theo sát là Nicko, kế tiếp là bà Marcia, và một con cho săn sói cực kỳ phấn khích