MTUANPRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chương 10 Thợ săn

Go down 
Tác giảThông điệp
Bibibobo




Tổng số bài gửi : 161
Join date : 22/07/2010

Chương 10 Thợ săn Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 10 Thợ săn   Chương 10 Thợ săn I_icon_minitimeTue Aug 24, 2010 7:26 pm

Mất chính xác tám phút hai mươi hai giây cho Thợ Săn và đội Truy sát của hắn tới được Bãi rác Thơ mộng Bờ sông, sau khi bà Sally đã vẫy chào chiếc Muriel rời bến. Bà đã phải sống từng giây trong năm trăm giây ấy với nỗi sợ hãi quặn sâu trong bao tử.
Mình vừa mới làm gì vậy?
Sally không nói gì cả khi bà trở lại quán trọ, nhưng có cái gì đó trong hành vi của bà khiến cho hầu hết khách hàng nhanh chóng nốc cạn vại bia của mình, nuốt vội những mẩu lúa mạch nướng cuối cùng rồi hấp tấp tan biến vào màn đêm. Duy chỉ còn sót lại cho Sally là năm vị lái buôn phương Bắc, họ đang uống dở chầu bia Springo thứ hai và khẽ khàng chuyện trò với nhau bằng thứ tiếng địa phương nghe như hát điếu trong đám tang. Ngay cả thằng nhỏ rửa chén cũng đã biến mất.
Miệng Sally khô khốc, bàn tay bà run rẩy và bà cố cưỡng lại ý muốn bỏ đi, chạy trốn. Bình tĩnh nào, cô bé, bà tự nhủ. Gan dạ lên. Chối bay tất cả. Thợ Săn không có lý do gì để nghi ngờ mi. Nếu mi bỏ trốn bay giờ, hắn sẽ biết là mi có liên can. Và Thợ Săn sẽ truy lùng mi. Hắn lúc nào mà chả truy lùng. Cứ ngồi im và làm như không có chuyện gì cả.
Chiếc kim chỉ giây của chiếc đồng hồ lớn trong quán trọ gõ nhịp.
Tích…Tắc…Tích…Tắc…
Bốn trăm chín mươi tám giây… Bốn trăm chín mươi chín giây… Năm trăm.
Một chùm đèn pha sáng loáng quét phăng qua đỉnh bãi rác.
Sally chạy bổ ra cửa sổ và chong mắt nhìn ra ngoài, tim bà đập thịch thịch. Bà đã thấy một đám hình thù đen thui, lố nhố, nổi bật trong luồng ánh sáng đèn pha.
Thợ Săn mang theo đội Truy sát của hắn, đúng như bà Marcia đã cảnh báo.
Sally căng mắt nhìn, ráng xem bọn chúng đang làm gì. Đội Truy sát bị xua tới xà quần quanh cửa chuột, cái cửa mà bà Marcia đã gắn kín lại bằng bùa Hàn và Khoá nhanh. Sally nhẹ cả người, đội Truy sát dường như không có gì vội vã; mà đúng ra, trông chúng có vẻ như đang cười cợt với nhau. Vài tiếng hét ngắt quãng vọng trôi tới quán. Bà Sally căng tai lắng nghe, và những gì nghe được khiến bà rụng rời.
“…Pháp sư chết tiệt…”
“…chuột mắc bẫy vì cửa chuột…”
“…đừng hòng thoát, ha ha. Bọn tao tới tóm chúng mày đây…”
Trong lúc quan sát, Sally có thể thấy những cái bóng bu quanh cửa chuột bắt đầu nổi đoá vì cánh cửa vẫn trơ trơ mặc cho chúng đã ráng sức kéo ra. Đứng tách ra khỏi đội Truy sát là một thân hình cô độc đang theo dõi một cách nóng nảy mà bà Sally chắc chắn là Thợ Săn.
Thốt nhiên, Thợ Săn mất kiên nhẫn trước mọi nỗ lực phá cửa chuột. Hắn sấn tới, giằng lấy chiếc rìu khỏi tay một tên trong đội và hùng hổ tấn công cánh cổng. Tiếng kim loại chát chúa vọng tới quán trọ cho đến khi cuối cùng cánh cửa chuột méo mó bị vạt qua, và một tên trong đội Truy sát được phái vào cầu trượt rác để bới rác. Một luồng đèn pha rọi thẳng vào trong cầu trượt rác, và đội Truy sát xúm quanh lối ra. Bà Sally có thể thấy những khẩu súng của chúng phản chiếu ánh đèn pha sáng loé. Tưởng như cả trái tim đã nghẹn lại trong miệng, bà chờ chúng khám ra con mồi của mình đã tẩu thoát.
Không phải mất lâu.
Một hình thù với đầu tóc bờm xờm ló ra khỏi cẩu trượt và bị Thợ Săn, kẻ mà bà Sally chắc chắn là đang tức như điên như cuồng, tóm lấy một cách thô bạo. Hắn hung bạo lắc lấy tên này và lẳng gã qua một bên, khiến gã lăn sóng sượt xuống sườn dốc của bãi rác. Thợ Săn khom xuống và ngó vào đầy nghi hoặc cái cầu trượt rác trống trơn. Bất chợt, hắn ra hiệu cho một tên còi cọc nhất trong đổi truy sát chui vào cầu trượt rác. Tên được chọn chần chừ lùi lại, nhưng liền bị đẩy vào, và hai tên truy sát khac cầm súng đứng chặn ở lối ra.
Thợ Săn đủng đỉnh bước tới rìa bãi rác để lấy lại bình tĩnh sau khi biết con mồi của mình đã vuột mất. Theo sau hắn, ở một khoảng cách an toàn, là một thân hình nhỏ tí của một thằng bé.
Thằng bé mặc áo thụng thường nhật màu xanh lá cây của học trò pháp thuật, nhưng không như bất kỳ học trò nào khác, quanh eo nó thắt một chiếc khăn quàng màu đỏ thêu hình ba ngôi sao màu đen. Ngôi sao của DomDaniel.
Nhưng vào lúc đó, Thợ Săn không để ý đến đứa học trò của DomDaniel. Hắn đứng lặng ngắt. Đó là một người đàn ông thấp bé với kiểu tóc húi cua của lính bảo hộ. Khuôn mặt hắn nâu xạm, nhăn nheo vì bao nhiêu năm tháng phơi mặt ngoài trực săn lùng và dò theo dấu con mồi là loài người. Hắn mặc trang phục thông thường của Thợ Săn: áo chẽn xanh lá cây đậm, áo chùng ngắn và ủng da nâu, nặng chịch. Quanh thắt lưng hắn đeo một sợi dây da to bản, trên đó treo một con dao để trong vỏ và một cái túi vải nhỏ.
Thợ Săn mỉm một nụ cười ác hiểm, miệng hắn mím lại thành một đường chỉ quyết đoán, xệ xuống ở hai khoé, đôi mắt xanh dương nhạt của hắn hịp lại nhe khoe nhòm. Vậy là, sắp sửa có một cuộc đi săn? Rất đúng, không gì hắn thích hơn một cuộc săn. Bao năm qua hắn đã từ từ leo lên hết những nấc bậc của Đội Săn, và cuối cùng hắn đã tiến được đến mục tiêu của mình. Hắn bây giờ là một Thợ Săn, người giỏi nhất trong đội, và đây là khoảnh khắc hắn chờ đợi bấy lâu. Hắn ở đây, không chỉ săn lùng Pháp sư Tối thượng mà còn truy tìm Công chúa, chính xác là Nữ hoàng. Thợ Săn cảm thấy phấn khích khi hắn hình dung ra một đêm nhớ đời: phát hiện, theo dấu, truy đuổi, áp sát và giết. Không có vấn đề gì, Thợ Săn nghĩ, nụ cười của gã ngoác ra thêm, để lộ những chiếc răng bé tí, nhọn hoắt dưới ánh trăng lạnh.
Những ý nghĩ của Thợ Săn quay về với cuộc đi săn. Có cái gì đó mách bảo hắn rằng bầy chim đã bay khỏi cầu trượt rác, nhưng là một Thợ Săn lành nghề, hắn cần phải bảo đảm cho tất cả mọi thứ được chu toàn, và tên lính Truy sát hắn phái vào trong đã được lệnh là phải đi hết cầu trượt rác rồi kiểm tra tất cả mọi ngõ thoát người lên Tháp Pháp sư. Việc đó chắc chắn “bất khả thi” nhưng cũng không làm động lòng Thợ Săn, bởi vì lính truy sát là cấp bậc thấp nhất, chỉ là một tên lính thí, và tên lính sẽ phải làm bổn phận của mình hoặc là chết. Thợ Săn từng là một lính thí, nhưng trong thời gian không lâu - chắc chắn rồi. Còn bây giờ, hắn nghĩ mà phấn khích đến run cả người, rằng hắn sẽ phải tìm ra được dấu vết.
Tuy nhiên, ngay cả với một cái máy dò lành nghề như Thợ Săn, bãi rác cũng chỉ cho một tí ti manh mối. Hơi nóng từ rác mục đã làm tuyết tan chảy; bọn chuột với mòng biển bới rác liên tục đã xoá sạch bất cứ dấu vết nào. Hay lắm, Thợ Săn nghĩ. Thiếu vắng dấu vết thì phải lùng sục để phát hiện vậy.
Thợ Săn đứng trên đỉnh cao chót vót của bãi rác và quan sát khung cảnh đẫm ánh trăng qua đôi mắt khép hí. Đằng sau hắn, những bức tường dốc, đen xì của Lâu đài dựng ngược lên, những gờ lỗ châu mai vẽ lớm chởm lên bầu trời đầy sao, lạnh lẽo. Trước mặt hắn, phong cảnh sống động của khu nông trại trù phú trải dài ra, viền quanh phía bờ xa kia của bờ sông, và xa xa phía đường chân trời, con mắt hắn chọc vào những sống lưng của dãy núi Biên cương, Thợ Săn nhìn chằm chằm, thật lâu khung cảnh phủ tuyết, nhưng chẳng thấy thứ gì khiến hắn quan tâm. Thế rồi hắn thu tầm nhìn về cảnh tượng ngay phía dưới chân hắn đây. Hắn nhìn xuống bờ sông dốc, rộng, mắt dõi theo dòng nước uốn mình chỗ khúc quanh và lao nhanh về phái bên phải hắn, chảy ngang qua cái quán ăn dựng chênh vênh trên chiếc cầu phao, đang bập bềnh nhẹ nhè trên mặt nước thuỷ triều dâng cao; lượn qua cái bến sông nhỏ tí, với những chiếc thuyền bỏ neo nghỉ đêm, và lại tiếp tục chảy xuống lòng sông rộng cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn đằng sau vách đá Quạ đen, một vách đã lộ thiên hình răng cưa nhô ra chắn ngang phía trên con sông.
Thợ Săn chăm chú lắng nghe những âm thanh nổi lên từ mặt nước, nhưng tất cả những gì hắn nghe được chỉ là sự thinh lặng do tấm màn tuyết mang đến. Hắn đảo khắp mặt nước tìm manh mối – có thể là một khoảng tối dưới những gõ đất, một con chim giật mình, một gợn sóng mách lẻo – nhưng hắn chẳng thấy gì cả. Không có gì cả. Một sự im lặng hoàn toàn và kỳ lạ, con sông đen lẳng lặng uốn khúc quanh khung cảnh tuyết trắng lại được ánh trăng tròn chiếu rọi thêm. Mặc dù vậy, Thợ Săn vẫn chắc mẩm đêm nay là một đêm cho Cuộc Đi săn.
Thợ Săn đứng bất động, căng người ra, chờ một cái gì đó tự lộ mình ra cho hắn thấy.
Theo dõi và chờ đợi…
Có cái gì đó đập vào mắt hắn. Một gương mặt trắng bợt ở khung cửa số quán trọ. Một gương mặt sợ hãi, một gương mắt biết điều gì đó. Thợ Săn nhếch mép cười. Hắn đã xong công đoạn Phát hiện. Giờ thì hắn trở lại công đoạn Theo dấu.
Về Đầu Trang Go down
 
Chương 10 Thợ săn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 16
» Chương 32
» Nhà Giả kim Chương 1
» Chương 17
» Chương 33

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MTUANPRO :: V. GIẢI TRÍ :: Game-
Chuyển đến